Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 866: Tổ hợp hai người bảo vệ con

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:58:22
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Thời Huân im lặng một chút: “Hắn tìm cô gây phiền phức ?”

 

Anh định cho Thịnh An Ninh chuyện từng đ.á.n.h Trình Cương.

 

Thịnh An Ninh vốn cho Chu Thời Huân, bất quá hiện tại Chu Thời Huân , cô cũng định giấu nữa, kể một chuyện Trình Cương năng lung tung ở trường.

 

Cô còn nhấn mạnh một câu: “Cái nha.”

 

Chu Thời Huân đương nhiên hiểu, câu của Thịnh An Ninh là nhắc nhở, đó là chuyện Nguyên Chủ , liên quan gì đến cô, cũng cần vì chuyện mà bận lòng.

 

Anh bình tĩnh gắp cho Thịnh An Ninh một đũa thịt dê nhúng chín: “Ăn cơm , cần để ý đến những liên quan gì .”

 

Mộ Tiểu Vãn cũng thấy Trình Cương, cuộc đối thoại của Chu Thời Huân và Thịnh An Ninh, còn đầu vài cái, đó Thịnh An Ninh với vẻ thôi, đợi đến khi Chu Thời Huân dẫn Chu Chu và Mặc Mặc nhà vệ sinh, cô mới rốt cuộc mở lời: “Trước mắt của cô tệ thật đấy, cho dù nhắm mắt cũng thể tìm như . Trừ cái mặt trắng trẻo , cô xem cái ánh mắt kìa.”

 

Càng càng chê bai: “Nếu lúc đó quen cô, nhất định sẽ đ.á.n.h cho cô tỉnh .”

 

Thịnh An Ninh tán thành, mắt của Nguyên Chủ quả thật : “Đừng cô, ngay cả cũng đ.á.n.h cho chính tỉnh .”

 

Mộ Tiểu Vãn liếc mắt một cái về phía Trình Cương, lúc đối diện với ánh mắt Trình Cương qua, cô trừng mắt một cái thật mạnh, đó với Thịnh An Ninh: “Người là thấy tâm thuật bất chính , là để đầu đ.á.n.h một trận, đ.á.n.h cho bao giờ dám tìm cô nữa?”

 

Thịnh An Ninh : “Không cần cần, mau ăn cơm , đừng vì một như thế mà ảnh hưởng khẩu vị.”

 

Phía còn chú ý đến Trình Cương nữa, một nhà tâm trạng ăn xong cơm.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Ra khỏi cửa tiệm cơm, An An sẽ chịu bộ nữa, chìa cánh tay nhỏ đòi Chu Thời Huân bế: “Bố ơi, bế bế, chân An An đau quá, nổi nữa .”

 

Chu Thời Huân cúi bế An An lên, xoa xoa đầu nha đầu nhỏ.

 

Thịnh An Ninh hỏi Chu Chu và Mặc Mặc bế , hai em nhỏ nhất trí lắc đầu: “Không , tự .”

 

Chỉ trì hoãn một chút thời gian như , Trình Cương cũng theo hai đàn ông khác khỏi tiệm cơm, chỉ liếc mắt một cái Thịnh An Ninh, Chu Thời Huân đang bế con, khí thế vẫn như cũ, dám tiến lên chào hỏi, vội vàng cùng đồng bạn.

 

Thịnh An Ninh càng thèm để ý đến Trình Cương, xem như thấy, dắt hai đứa con trai, cùng Chu Thời Huân về nhà.

 

...

 

Một nhà mấy miệng xa, Trình Cương mới dừng bước chân , thể , đến Kinh Thị là một lựa chọn chính xác, chẳng ngờ Thịnh An Ninh bây giờ sống như .

 

Càng nghĩ càng cam lòng.

 

Đồng bạn cùng cũng phát hiện sự khác thường của Trình Cương, hơn nữa còn chặn Thịnh An Ninh , tò mò hỏi: “Cậu quen nữ Đồng chí ?”

 

Trình Cương gật đầu: “Quen.”

 

Đồng bạn nháy mắt đưa tình với Trình Cương: “Trước gì với phụ nữ ? Cảm giác quan hệ của hai đơn giản nha, sẽ là từng chuyện đối tượng với chứ?”

 

Trình Cương cũng phủ nhận: “Cái cũng thể ?”

 

Đồng bạn xa: “Không ngờ diễm phúc cạn nha, phụ nữ trông thật là tệ, mặt mặt, m.ô.n.g m.ô.n.g, sờ chắc chắn sướng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-866-to-hop-hai-nguoi-bao-ve-con.html.]

 

Trình Cương nhíu mày liếc mắt một cái đối phương, giải thích, nhưng để gian tưởng tượng vô hạn cho đối phương.

 

...

 

Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân trở về phòng của , thành thật một : “Ban đầu đó là Trình Cương, cũng Lý Đình Đình tìm ghê tởm như , với , chỉ cảm thấy cũng chuyện gì lớn. Nói , yêu đương với Trình Cương cũng , trong lòng nhất thiết đừng thoải mái nha.”

 

Chu Thời Huân đưa tay sờ sờ đỉnh đầu Thịnh An Ninh: “Trong lòng thoải mái, bất quá cũng bắt nạt cô như , nếu cô giải quyết , thể trường học một chuyến.”

 

Thịnh An Ninh kịp phản ứng: “Anh trường học gì? Không , thể giải quyết.”

 

Ý nghĩ của Chu Thời Huân đơn giản và thẳng thắn: “ sẽ rõ với nhà trường về quan hệ hôn nhân của chúng . Hôn nhân của chúng phép vu khống, bôi nhọ như . Cô là như thế nào, tổ chức sớm thẩm tra qua , đến lượt bọn họ ở bên ngoài lung tung.”

 

Nói xong, còn bổ sung một câu: “Nếu bọn họ thà tin lời đồn, thì điều đó chứng tỏ bọn họ tín nhiệm tổ chức.”

 

Thịnh An Ninh hút một , nhưng thật ngờ còn thể chụp cho đối phương cái mũ lớn đến . Người bây giờ, tư tưởng hồng chuyên, thể nghi ngờ lòng trung thành chứ?

 

lên: “ nghĩ cách nhỉ? Quả thật đỡ phiền phức, ai hủy hoại tiền đồ của .”

 

Chu Thời Huân xoa xoa đầu Thịnh An Ninh: “Sau chuyện gì thì cứ với , những chuyện thể giải quyết , em cần phiền lòng như .”

 

Thịnh An Ninh vui vẻ ôm : “ như , khác gì An An ở bên ngoài đ.á.n.h về nhà mách gia trưởng ? Đánh thắng thì về nhà mách bố , lắm .”

 

Chu Thời Huân : “Không cả. sống một ngày, thì chỗ dựa cho các em một ngày, thể để bất luận kẻ nào bắt nạt các em.”

 

Thịnh An Ninh cong mắt , giọng điệu mang theo vài phần nũng nịu: “Không thể gì sống một ngày, chúng sống trường thọ trăm tuổi. Vài thập niên nữa, còn dẫn xem thử sự phồn hoa của đại đô thị.”

 

trở thành bà lão thời thượng nhất, dẫn theo Chu Thời Huân, ông cụ nhỏ cứng nhắc , chơi khắp thế giới.

 

Mặc dù Thịnh An Ninh cần, Chu Thời Huân vẫn quyết định xem trường một chuyến, thể tùy ý để những lời đồn lan tràn, tổn hại danh dự của Thịnh An Ninh.

 

Lâm Uyển Âm chuyện xong, trực tiếp khen Thịnh An Ninh: “Chu Thời Huân vẻ ngốc nghếch, bình thường đặc biệt thích chuyện, ngờ lúc mấu chốt vẫn hữu dụng. Trước còn cảm thấy con gả cho của niên đại sẽ ủy khuất, dù tư tưởng của các con ở cùng một tầng lớp. Không ngờ con và Chu Thời Huân sống .”

 

Thịnh An Ninh chút kiêu ngạo: “Đó là điều đương nhiên, Chu Thời Huân chính là đàn ông nhất thế giới. Mặc dù niên đại chúng sống giống với , nhưng thích học tập, chịu khó nghiên cứu. Cũng nguyện ý tiếp nhận sự vật mới.”

 

Lâm Uyển Âm liên tục gật đầu: “Điểm thì , con và Thời Huân cứ hảo hảo sống. Chính là con và Bùi Nhu thế nào , một tháng gửi một phong thơ trở về, thật vất vả gửi thư tín trở về, cũng đều những điều vô dụng.”

 

Toàn là báo tin vui báo tin buồn, cách nào khiến , rốt cuộc bọn họ sống ở Cảng Thành .

 

Thịnh An Ninh cũng , chỉ là bây giờ liên lạc thật sự phương tiện, thư tín ở nội địa qua cũng mất một tháng, đừng đến việc thông tin với Cảng Thành . Hơn nữa Thịnh Thừa An là một vô cùng lười biếng: “Không tin tức chính là tin tức nhất. Có lẽ con bọn họ sẽ trở về dịp Tết. Hơn nữa Bùi Nhu theo con, hẳn là sẽ .”

 

Lâm Uyển Âm thở dài một : “Không thể trở về . Nếu con trở về, năm nay chúng sẽ Ma Đô đón Tết.”

 

Thịnh An Ninh kinh ngạc: “Sao Ma Đô đón Tết? Bố trở về ?”

 

Lâm Uyển Âm nghĩ một chút: “Chẳng lẽ với con, chuyện bố con ở Ma Đô ?”

 

--------------------

 

 

Loading...