Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 855: Chu Thời Huân đã thông suốt
Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:58:10
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh chỉ lo chuyện với Chu Thời Huân, chú ý đến sự khác thường của ông chủ nấu mì, nhưng Chu Thời Huân liếc mắt một cái khi thấy tiếng đũa rơi nồi.
Đợi mì bưng qua, Thịnh An Ninh chén mì chất cao như núi nhỏ, kinh ngạc hỏi trai trẻ: “Ông chủ, chén mì của là năm hào một chén ?”
Chàng trai trẻ gật đầu: “ , gì đúng ?”
Thịnh An Ninh vội lắc đầu: “Không , chính là thấy chén của nhiều lắm, cho nhiều như thì kiếm tiền kiểu gì?”
Chàng trai trẻ chút rụt rè xoa tay: “Không , , kiếm chút là , các chị nếm thử xem, nếu nước sốt đủ, sẽ thêm cho các chị.”
Chu Thời Huân kỹ trai trẻ một cái, đưa cho Thịnh An Ninh một đôi đũa: “Ăn .”
Thịnh An Ninh vốn đói, ngửi thấy mùi thơm của mì nóng hổi, đột nhiên khẩu vị, nếm thử một ngụm thì kinh ngạc, ngờ cà tím già mùa thu hầm hương vị thơm ngon đến thế, rõ ràng thấy thịt băm, nhưng nhập khẩu đầy mùi thịt.
Bất quá một chén lớn mì cô vẫn ăn xong, chia cho Chu Thời Huân một ít, còn nhỏ giọng khen: “Cái cũng quá thực tế, cảm giác ông chủ kiếm tiền, hương vị mì cũng , nước sốt cà tím thơm quá.”
Chu Thời Huân đồng tình ừ một tiếng, trai trẻ một cái, hề nữa, cúi đầu ăn mì.
Giữa tháng Mười đêm khuya vẫn lạnh, ăn một chén mì nóng hổi vẫn thoải mái.
Thịnh An Ninh ăn xong chén mì, thanh toán tiền, khi cùng Chu Thời Huân một đoạn đường, còn đầu một cái, chỉ thấy trai trẻ ánh đèn đường, nghiêm túc nấu mì cho một khách nhân.
Cảm thán một tiếng: “Kiếm sống thật dễ dàng, trai trẻ , thấy vết thương ở chân vẫn lành.”
Đó thể thấy , chân của trai trẻ là tật do chấn thương nặng bên ngoài gây , cũng là tiên thiên.
Chu Thời Huân lên tiếng, đạp xe tiếp tục về phía .
Thịnh An Ninh cũng để ở trong lòng, dù Chu Thời Huân cũng là thích chuyện, càng thích bát quái chuyện của một xa lạ.
Dựa lưng Chu Thời Huân, nheo mắt cảm thụ nhịp tim của , chút buồn ngủ.
Trong đầu vẫn đang suy nghĩ, ngày mai Đinh Hồng một chút.
Sáng sớm ngày hôm , khi Chu Thời Huân đưa ba đứa trẻ đến nhà trẻ, ngoài một chuyến, đến rạp chiếu phim tối qua và Thịnh An Ninh cùng xem phim, nơi tối qua bày quầy hàng, hiện tại mấy quầy bán bữa sáng, đang bán quẩy và bánh rán.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Thời Huân một vòng, thấy trai trẻ bán mì tối qua, đang mua gan xào xe đẩy, một nồi gan xào bằng thép, lúc thấy đáy.
Đứng bên cạnh một hồi, đợi đến khi vị khách cuối cùng rời , lúc trai trẻ thu dọn đồ đạc xe đẩy, Chu Thời Huân mới qua.
Chàng trai trẻ thấy Chu Thời Huân rõ ràng kinh ngạc, sửng sốt một chút, đặt nắp nồi trong tay xuống, mím môi Chu Thời Huân.
Chu Thời Huân liếc mắt một cái cái chân thương của : “Trở về từ biên giới? Bị thương mùa đông năm ngoái?”
Chàng trai trẻ vẫn chằm chằm Chu Thời Huân, ánh mắt trở nên hoảng loạn, bởi vì vụng về ăn , tựa hồ ngay cả giải thích cũng : “Anh... ?”
Chu Thời Huân gần thêm một bước: “Nhận Lục Trường Phong?”
Chàng trai trẻ hề nữa, đáy mắt chậm rãi đỏ lên.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-855-chu-thoi-huan-da-thong-suot.html.]
Chu Thời Huân trầm mặc một chút: “Tìm một chỗ chuyện .”
Chàng trai trẻ hề từ chối nữa, thu dọn đồ đạc xe, đẩy xe đẩy dẫn đường ở phía .
Đi xuyên qua các ngõ hẻm, cuối cùng dừng một khu nhà lộn xộn, trai trẻ chỉ ở trong một căn phòng ngay cửa lớn, căn phòng hẹp dài, khiến ánh sáng bên trong tối.
Chàng trai trẻ chút rụt rè mời Chu Thời Huân nhà, khi xuống, chủ động mở miệng: “ gọi là Phương Trường An, cũng là Kinh Thị, đây phục vụ trong đơn vị 829, giải ngũ vì thương.”
Chu Thời Huân cũng bất ngờ: “Cậu là thủ hạ của Lục Trường Phong?”
Phương Trường An vành mắt đỏ lên, đưa tay lên cánh tay lau nước mắt một cái: “, Lục đoàn trưởng là vì cứu mới gặp chuyện may, nếu , sẽ c.h.ế.t.”
Chu Thời Huân lên tiếng, một thanh niên lớn như ở mặt đến mức giống như đầy nước mắt.
Phương Trường An chút khống chế cảm xúc, một năm qua, mỗi ngày đều từ ác mộng giật tỉnh giấc, bộ là hình ảnh Lục Trường Phong nhào lên , còn cuối cùng, Lục Trường Phong đẩy , bản rơi vực sâu vô tận.
Anh tự trách, là sự lỗ mãng của , hại c.h.ế.t Lục Trường Phong.
Chu Thời Huân chờ Phương Trường An cảm xúc định một chút, mới mở miệng hỏi: “Tối qua nhận chúng ?”
Phương Trường An giơ cánh tay lau nước mắt một cái: “Bởi vì thấy các đang Triều Dương. Lục đoàn trưởng đầu tiên gặp , tên Phương Trường An, còn chỉ tên lâu, hỏi tại gọi là Phương Trường An, là bởi vì phụ mẫu là Thiểm Bắc, cho nên gọi là Trường An.”
“Lục đoàn trưởng một chút, còn khen tên đặt . Sau , vợ tên Triều Dương, kết hôn rời nhà. Đừng thấy Lục đoàn trưởng bình thường chuyện cũng nghiêm khắc, nhưng chúng đều , nhớ nhà, nhớ vợ mới cưới của .”
“Mỗi chúng nhiệm vụ, đều sẽ một phong di thư, chúng đều cho gia đình, chỉ Lục đoàn trưởng , thể trở về thì đừng để cho cô nỗi nhớ, sẽ khiến cô một mực sống trong đau khổ.”
“Mọi trong đội chúng đều , khẳng định đặc biệt thích vợ mới cưới của , mỗi ngày sáng sớm, đều sẽ tìm một góc nhất, Triều Dương dâng lên, chỉ lúc đó, chúng mới thể thấy nụ mặt .”
Phương Trường An cảm thấy nghèo từ, hình dung, mỗi Lục Trường Phong thấy Triều Dương dâng lên, sự ôn nhu mặt.
Còn , Lục Trường Phong khoảnh khắc cuối cùng, là gào thét tên Triều Dương…
Phương Trường An xong lên: “Sau khi Lục đoàn trưởng mất, bởi vì thương một mực ở bệnh viện, nghĩ chờ trở Kinh thị, nếu chị dâu Triều Dương sống , kiếm tiền cho cô .”
Vốn dĩ, là an bài cho một phần công việc nhàn rỗi, Cục Giao thông trông cửa lớn, . Anh cảm thấy tiền kiếm quá ít, liền tự bày sạp kiếm tiền, tích lũy thêm chút tiền cho chị dâu Triều Dương.
Cho nên chỉ sáng sớm bán điểm tâm, buổi trưa còn sẽ bán cơm trưa, buổi tối cũng sẽ bày sạp mì.
Chỉ cần thể kiếm tiền, đều sẽ cố gắng kiếm tiền, chính là nghĩ thể kiếm thêm chút tiền, trộm gửi cho chị dâu Triều Dương, khiến cô thể sống cuộc sống , mặc dù đến bây giờ, cũng gặp qua Chu Triều Dương cái dạng gì.
Chu Thời Huân cái gì cũng , đối với Phương Trường An cái gì cũng hứng thú, chỉ là hỏi: “Thi thể là ai mang về?”
Phương Trường An sửng sốt một chút, chủ yếu là nghĩ đến chủ đề của Chu Thời Huân đổi nhanh như , lắc lắc đầu: “ thương đưa đến bệnh viện, t.h.i t.h.ể là ai mang về, bất quá cuối cùng chị dâu Triều Dương mang .”
Chu Thời Huân dậy, chân thương của Phương Trường An: “Sau cần vất vả như nữa. Cậu là thật cái chân nữa ?”
--------------------