Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 837: TRAI THẲNG KHÔNG BAO GIỜ VÒNG VO

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:55:38
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trình Minh Trung và Chu Nam Quang chào hỏi Trình lão gia t.ử . Trình Ái Dân ít gặp ông nội, lúc khí chất uy nghiêm ông sợ, trốn lưng Vương Đạt dám hó hé.

 

Vương Đạt kéo con trai một chút, trừng mắt nó, nhỏ giọng một câu: "Nhìn cái bộ dạng nhát gan của con xem."

 

Sau đó mặt chào hỏi Trình lão gia t.ử: "Bố, thoáng cái nhiều năm gặp , tinh thần của Bố hề đổi chút nào, còn hơn nữa."

 

Trình lão gia t.ử hiền lành , Trình Ái Dân lưng Vương Đạt: "Đây là lão Tam ? Cũng lớn , tệ tệ."

 

Chưa đợi Thịnh An Ninh mở lời chào hỏi, An An lao tới , đưa tay ôm lấy chân Cụ ngoại: "Cụ ngoại khỏe ạ, Cụ ngoại cao quá, thể ôm An An một cái ạ?"

 

Giọng nhỏ nhắn nũng nịu, tay nhỏ bé giơ cao, khuôn mặt nhỏ nhắn như cánh hoa đầy ắp nụ .

 

Trình lão gia t.ử ngây một chút, cúi đầu cái thứ nhỏ bé chân, nhất thời phản ứng kịp, một hồi lâu mới theo bản năng cúi đưa tay kẹp nách An An, bế cô bé lên.

 

Đứa nhỏ mềm mại, bé tí tẹo, khiến ông dám dùng sức.

 

Trình lão gia t.ử nhiều năm ôm đứa nhỏ bé như , thậm chí giao lưu với đứa nhỏ thế , An An mềm mại ngọt ngào trong lòng, lòng ông cũng mềm theo, nụ mặt sâu thêm: "Cháu là Tiểu An An ?"

 

Tuy rằng từng gặp mấy đứa nhỏ, nhưng Thịnh An Ninh thư cho ông, cũng về tình hình ba đứa con.

 

Cô bé gái duy nhất , chỉ thể là An An .

 

Cánh tay nhỏ bé của An An ôm cổ Cụ ngoại, khuôn mặt nhỏ nhắn vì kinh ngạc mà biểu cảm đặc biệt sinh động, đôi mắt cũng mở to tròn xoe: "Oa, Cụ ngoại lợi hại quá, cháu là An An đây ạ."

 

Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân cũng ôm Mặc Mặc và Chu Chu tới: "Ông ngoại, đây là Chu Chu, Thời Huân đang ôm Mặc Mặc."

 

Trình lão gia t.ử hai đứa nhỏ xong, liên tục gật đầu: "Tốt, lắm, xem lớn lên thật , đầu hổ não hổ, tương lai thể một lính giỏi."

 

Chu Chu hoạt bát hô một tiếng Cụ ngoại, Mặc Mặc thì yên lặng một hồi lâu, mới dùng vẻ mặt khá chững chạc hô một tiếng: "Cụ ngoại khỏe ạ."

 

Trình lão gia t.ử liên tục gật đầu: "Tốt , thấy các cháu, Cụ ngoại vui."

 

Hơn nửa đời , cả đều ngâm trong quân đội, ít khi về nhà, càng hưởng thụ niềm vui gia đình, cứ tưởng rằng thích tiểu hài t.ử, giờ thấy ba đứa nhỏ , đột nhiên cảm thấy những ngày tháng vui vầy bên cháu chắt cũng tệ.

 

Sau một phen hàn huyên, Trình Minh Trung đề nghị phòng bao .

 

Sau khi xuống, An An chạy đến để Trình lão gia t.ử ôm, còn líu lo ngừng với ông: "Cụ ngoại, Cụ ngoại, váy của cháu ạ?"

 

"Cụ ngoại Cụ ngoại, Cụ ngoại gặp An An bao giờ ạ."

 

Cuối cùng thêm một câu: "Cụ ngoại Cụ ngoại, mang quà cho An An ạ."

 

Câu Trình lão gia t.ử khó xử, ông khái niệm gì về gia đình, luôn cảm thấy bọn nhỏ đều lớn cả , đều tự lập gia đình, còn một ông cô đơn lẻ loi, vui vẻ tự tại.

 

Lâu dần, ông cũng quên mất việc gặp tiểu hài t.ử thì cần chuẩn chút quà.

 

Thịnh An Ninh vội vàng nhét cho An An hai viên kẹo trái cây, mới xem như ngăn chặn cái miệng nhỏ nhắn của cô bé, cũng từng thấy An An dính lấy một mới gặp mặt như thế .

 

Người lớn cũng thời gian bắt đầu trò chuyện.

 

Trình Minh Trung hỏi lão gia t.ử đến Kinh thị ở bao lâu.

 

Trình lão gia t.ử suy nghĩ một chút: "Chắc là thể ở đến Tết, tuổi tác cao, chịu già cũng , nghỉ hưu rảnh rỗi việc gì, thì ở thêm một hồi."

 

Vương Đạt chút tiếc nuối: "Chỗ ở nhà quá nhỏ, nếu thì để Bố đến nhà con ở."

 

Trình lão gia t.ử thèm để ý: " ở viện điều dưỡng là , còn bầu bạn đ.á.n.h cờ, ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-837-trai-thang-khong-bao-gio-vong-vo.html.]

 

Sau đó Chu Nam Quang: "Sức khỏe bố vẫn chứ?"

 

Chu Nam Quang gật đầu: “Cũng , cũng là khi nghỉ hưu rảnh rỗi việc gì , cùng các chiến hữu cũ chơi cờ, dạo thôi.”

 

Ông ngoại Trình cảm thán một tiếng: “Đã hai ba mươi năm gặp bố .”

 

Thịnh An Ninh nhưng thật bất ngờ việc ông ngoại và Chu Song Lộc cũng quen , chỉ là khẩu khí, hình như cũng ngăn cách gì, sự nghi ngờ trong lòng sâu thêm một tầng.

 

Tiếp theo, khí đều hòa hợp, cũng là trò chuyện một ít chuyện gia đình.

 

Thịnh An Ninh nhỏ tuổi, cứ an tĩnh ở bên cạnh ba đứa nhỏ ăn cơm, thỉnh thoảng trò chuyện một câu với Trình Ái Dân.

 

Một bữa cơm ăn cũng lâu, kết thúc lúc hơn tám giờ, khuôn mặt ông ngoại Trình cũng rõ ràng xuất hiện vẻ mệt mỏi.

 

Đoàn tiễn ông ngoại Trình lên xe, chiếc xe rời .

 

Vương Đạt Tài thở phào một : “Sức khỏe của bố thật sự tệ, sáng sớm máy bay qua đây, còn thể kiên trì đến bây giờ.”

 

Trình Minh Trung gì, theo Chu Nam Quang chào tạm biệt: “Các chú đường cẩn thận chút, tiễn nữa.”

 

Chu Nam Quang xua tay: “Khách khí quá , chúng xa, cứ từ từ bộ trở về là .”

 

Trên đường trở về, An An nũng chịu bộ, cứ đòi bố bế, Chu Chu và Mặc Mặc thì vung vẩy cánh tay nhỏ, yêu cầu tự .

 

Chu Nam Quang cảm thán một câu: “Thời gian thật sự trôi nhanh, cuối cùng gặp ông ngoại, vẫn là lúc Thời Huân và Loan Thành sinh , khi đó cũng ở Long Bắc.”

 

Thịnh An Ninh kinh ngạc: “Bố, nguyên lai bố sớm quen ông ngoại con như .”

 

Chu Nam Quang gật đầu: “ , bất quá cũng chỉ vội vàng gặp qua mấy .”

 

Hơn nữa lúc đó, ông ngoại Trình hình như thành kiến với ông, hoặc vốn dĩ là một tính nóng nảy, thái độ lắm.

 

Không giống , góc cạnh của già mài mòn trong năm tháng.

 

Trước khi ngủ tối, Thịnh An Ninh vẫn còn bận tâm: “Anh rốt cuộc ông ngoại ? Nếu là ông , tại ông như ?”

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Chu Thời Huân đưa tay che lên mắt cô: “Ngủ ngon , tự nhiên sẽ rõ.”

 

Thịnh An Ninh đợi , gạt tay Chu Thời Huân , chút kích động dậy Chu Thời Huân: “Nếu, thật sự là ông ngoại ngầm hiệu cho cấp , để bọn họ sai khiến con nhà họ Lâm đến gây rối, ông ngoại cũng coi như là hung thủ gián tiếp, hại c.h.ế.t .”

 

Chu Thời Huân an tĩnh Thịnh An Ninh, chút hiểu ý cô như là gì.

 

Thịnh An Ninh vỗ tay một cái: “Nếu là như , chính là cháu ngoại của hung thủ g.i.ế.c , sẽ chia tay với ? Dù cũng liên quan đến ân oán sinh t.ử?”

 

Chu Thời Huân dùng ánh mắt khó hết lời vợ, nửa đêm ngủ, nghĩ những cái gì thế ?

 

“Sẽ , liên quan gì đến em, sự tình còn rõ, cho dù thật sự là ông ngoại em gì đó, thì liên quan gì đến em?”

 

Thịnh An Ninh thở dài một : “ mà trong sách , nam chính bởi vì ân oán đời , liền đối xử với nữ chính trăm kiểu giày vò, nữ chính trốn cũng thể trốn, mỗi ngày lấy nước mắt rửa mặt.”

 

Chu Thời Huân một khuôn mặt đầy dấu chấm hỏi, Thịnh An Ninh khó hiểu, mỗi chữ cô , đều hiểu ý nghĩa, tại khi nối thành một câu , hiểu ?

 

Đưa tay trực tiếp ôm , vẫn là thể để cô quá rảnh rỗi...

 

--------------------

 

 

Loading...