Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 836: Đi cửa sau

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:55:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh còn nhỏ giọng với Chu Thời Huân: “Chính là , cũng một nhân sĩ yêu quý thiên nhiên và động vật phản đối những màn biểu diễn động vật , đặc biệt là biểu diễn cá heo và vân vân.”

 

chấp niệm với chuyện , thể xem cũng thể xem, chỉ cần để cô thấy quá trình thuần phục động vật, cô đều thể chấp nhận.

 

Chỉ là khi cá heo biểu diễn, còn tiết mục tương tác hôn môi với khán giả, việc thoa son thoa môi cho cá heo, vuốt ve cá heo, đều sẽ dẫn đến việc cá heo nhiễm trùng da, mang tổn thương lớn.

 

Từ đó về , cô từ chối xem những màn biểu diễn , nhà tiền thậm chí còn nuôi cái , cô cũng từ chối .

 

Không cô thiện lương đến mức nào, chỉ là trong tình huống rõ mà còn những chuyện gây tổn thương động vật , ít nhiều cũng sẽ chút đành lòng.

 

Chu Thời Huân cũng bất ngờ, đứa nhỏ mới hơn hai tuổi, tấm lòng Bồ Tát như .

 

Bất quá Mặc Mặc vốn dĩ dị năng, nếu tâm trí trưởng thành hơn một chút, hình như cũng khả năng.

 

Chu Hồng Vân , vặn cuộc đối thoại của hai , liền tiếp lời: “Mặc Mặc nhà chúng vốn dĩ lớn lên giống như một tiểu Bồ Tát, xem đôi mắt , xem vành tai thật dày , nhất định là phúc khí.”

 

Vành tai của Mặc Mặc đúng là da thịt và dày hơn Chu Chu và An An, nhưng cô thích Mặc Mặc là tướng Bồ Tát, khi nào cũng giống như Phật t.ử, ít ham .

 

...

 

Ngày mùng Tám tháng Mười , Vương Đạt sáng sớm qua tìm Thịnh An Ninh, hỏi cô thương lượng với nhà thế nào , buổi tối một nhà đến khách sạn Bắc Bình ăn cơm, thời gian ?

 

Thịnh An Ninh thật sự hỏi Chu Nam Quang, Chu Nam Quang thành vấn đề, chỉ cần an bài thời gian, bên tùy thời thể.

 

Nghĩ đến buổi chiều hôm nay tan học cũng sẽ quá muộn, cô gật đầu đồng ý: “Tốt, bố dắt Cực Quang dạo , một hồi để cô với ông một tiếng.”

 

Vương Đạt lúc mới yên tâm: “Vậy thì , nhớ mang theo cả ba đứa nhỏ, nhà chỉ Ái Dân ở nhà, đến lúc đó để trông chừng bọn trẻ.”

 

Thịnh An Ninh gật đầu: “Không thành vấn đề, tan học trở về đón bọn trẻ, sai biệt lắm là sáu giờ, đến khách sạn chắc là sáu giờ rưỡi.”

 

Vương Đạt tính toán thời gian: “Vậy thì gần giống , chúng cũng gần giống lúc đó đến, ông ngoại cô chắc bảy giờ mới thể đến, ông còn một sự tình bận.”

 

Nói xong thời gian, Vương Đạt dặn dò nhất định mang ba đứa nhỏ qua, để ông cụ xem, mới vội vàng rời .

 

Thịnh An Ninh đợi Chu Nam Quang trở về, với Chu Nam Quang một tiếng, mới cùng Mộ Tiểu Vãn cùng học.

 

Khi ăn cơm giữa trưa, cô còn chuyện với Lâm Uyển Âm, Lâm Uyển Âm cũng tò mò: “ cũng xem ông ngoại cô, cũng coi như là bố .”

 

Thịnh An Ninh suýt chút nữa bật , dở dở Lâm Uyển Âm: “Cô đừng theo gây thêm phiền phức nữa, cô đến lúc đó cái quan hệ loạn ?”

 

Lâm Uyển Âm cho là đúng: “Loạn cái gì mà loạn, từ từ vuốt thuận là ? Nhìn một nhà các cô đoàn tụ, cũng nhớ đây, cũng cô và Bùi Nhu thế nào , mỗi thư đến đều là sống , kiếm tiền , ai cái chứ. chỉ Bùi Nhu khá hơn chút nào , bên bây giờ là thế giới cái dạng gì.”

 

cũng từng thấy qua Hương Cảng khi trở về, bất quá cũng là đầu thập niên chín mươi , lúc đó kinh tế phát triển , hình dáng ban đầu của thành phố hiện đại hóa.

 

từng thấy Hương Cảng đầu thập niên tám mươi, lúc cũng là các loại bang phái đối đầu, sẽ xuất hiện cảnh tượng đen ăn đen .

 

Nói chút lo lắng: “Anh cô nhất thiết đừng lăn lộn trong giới xã hội đen nha, bên chính là đ.á.n.h đ.á.n.h g.i.ế.c g.i.ế.c vương pháp.”

 

Thịnh An Ninh vội vàng an ủi cô : “Cô đừng suy nghĩ lung tung nữa, thông minh lắm, nhất định sẽ tự đưa nguy hiểm.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-836-di-cua-sau.html.]

Lâm Uyển Âm hừ lạnh một tiếng: “Có một câu gọi là bất do kỷ!”

 

Sau đó bắt đầu kể chi tiết Thịnh Thừa An lăn lộn ở Phố Wall, đáng tin cậy đến cỡ nào.

 

Thịnh An Ninh , suy nghĩ chút trôi dạt, nghĩ xem buổi chiều gặp Ông Trình, cần mang quà , còn nếu kiềm chế , hỏi ông một sự tình thì ?

 

Nghĩ , Chu Nam Quang hẳn cũng những điều . Khi đồng ý gặp Ông Trình, vẻ mặt điềm tĩnh và thản nhiên, liệu xảy chuyện gì đó trong bữa ăn ?

 

nếu là , e rằng sẽ nhịn .

 

Buổi chiều tan học, tiết thí nghiệm tan muộn gần nửa tiếng, đợi Thịnh An Ninh về nhà gần sáu giờ.

 

Chu Nam Quang và Chu Thời Huân chuẩn xong, còn quần áo mới cho ba đứa trẻ. Chu Chu và Mặc Mặc mặc đồ thể thao sọc xanh trắng, n.g.ự.c còn hai chữ “thanh xuân”, coi như là hàng hot hiện giờ.

 

An An mặc một chiếc váy công chúa màu hồng mà Lâm Uyển Âm mang về từ Ma Đô, từng tầng từng tầng, điểm xuyết hoa nhỏ, khả ái như một công chúa đang lẩn trốn .

 

Thịnh An Ninh kịp khen bọn nhỏ, cũng vội vàng quần áo, rửa mặt một cái, nhanh ch.óng cùng Chu Thời Huân và họ cửa.

 

Cũng may cách đó xa, bộ qua hai mươi phút.

 

Tới nhà hàng, Trình Minh Trung và Vương Đạt, cùng Trình Ái Dân đang ở cửa lớn, dự đoán là đang nghênh đón ông.

 

Thấy Chu Nam Quang dẫn một nhà tới, Trình Minh Trung vội vàng bước nhanh xuống bậc thang đón : “ nghĩ các vị chắc chắn là sự tình chậm trễ, còn để Vương Đạt qua đó đón các vị một cái.”

 

Lời thật sự khách sáo, mới ở bậc thang, đợi ông, với Vương Đạt, bảo cô đón gia đình Thịnh An Ninh một chút, dù trong nhà ba đứa trẻ, dễ dàng xảy một ít tình huống nhỏ.

 

Chu Nam Quang khách khí xin : “Ngượng ngùng, đường chậm trễ một chút, tới trễ .”

 

Trình Minh Trung nắm lấy tay Chu Nam Quang: “Anh thật sự quá khách khí , chúng cũng là mới tới một hồi, phòng riêng , bố chắc còn một hồi nữa mới tới .”

 

Chu Nam Quang mặt Ông Trình cũng coi như là vãn bối, tự nhiên ngượng ngùng phòng riêng chờ đợi: “Không , cứ ở đây cùng chờ .”

 

Hai ở một bên trò chuyện, Vương Đạt và con trai cũng tới, khi chào hỏi, bắt đầu trêu ba đứa trẻ: “An An hôm nay cũng thật , như tiên nữ , ai mua váy nhỏ cho con , như thế?”

 

An An khen vui vẻ, đưa tay sờ sờ hoa nhỏ gấu váy: “Bà ngoại mua đó, xem , hoa nhỏ.”

 

Vương Đạt đưa tay sờ sờ: “Đẹp thật, hoa nhỏ hái xuống cho dì ?”

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

An An lập tức keo kiệt che váy nhỏ : “Không thể, là của An An, thể cho .”

 

Nói xong lẽ là cảm thấy như chút keo kiệt, chần chờ một hồi, giọng non nớt chút nỡ : “Có thể sờ sờ, chỉ thể sờ sờ thôi nha.”

 

Vương Đạt ha ha lên, ôm lấy An An: “ là một tiểu nhân tinh, khả ái như thế chứ.”

 

Đang chuyện, một chiếc xe jeep màu xanh quân đội chậm rãi lái tới, mặt mấy .

 

Thư ký xuống xe, qua mở cửa xe phía , Ông Trình tinh thần quắc thước xuống, ngoại trừ tóc mai bạc nhiều hơn ít, vẫn là già uy nghiêm nhưng mang theo chút nhân từ đó...

 

--------------------

 

 

Loading...