Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 835: Có việc nhờ người

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:55:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Lưu Trị Quốc và Đinh Hồng thấy tiếng Thịnh An Ninh dẫn các con trở về, cũng đều dậy.

 

Chu Hồng Vân đang lúc trò chuyện với hai họ thế nào, thì Thịnh An Ninh trở về, bà cũng vội vàng lên: "Con về , bọn họ đến tìm con đấy, chuyện cần bàn."

 

Sau đó bà vội vàng gọi ba đứa nhỏ: "Đi chơi suốt ngày vui mấy đứa? Lại đây, cô bậc rửa mặt rửa tay cho các cháu, uống chút nước, chờ ăn cơm ?"

 

Ba đứa nhỏ vui vẻ theo Chu Hồng Vân ngoài.

 

Thịnh An Ninh đoán mục đích Lưu Trị Quốc và Đinh Hồng đến đây, cô khách khí chào hỏi hai .

 

Lưu Trị Quốc chút ngượng ngùng: "Hôm nay đến phiền các cô chú, thật là ngại quá, chỉ là kết quả hội chẩn của chị dâu cô , họ đề nghị phẫu thuật, nhưng là rủi ro phẫu thuật lớn."

 

Thịnh An Ninh mời hai xuống, cô cũng đối diện Đinh Hồng, thành thật trả lời: "Bất luận ca phẫu thuật nào cũng rủi ro, cho dù là tiểu phẫu nhỏ nhất, chỉ cần lên bàn mổ, đều tồn tại nguy hiểm. Chị dâu hẳn là điều ."

 

Đinh Hồng ngượng ngùng : " điều , chỉ là vì bác sĩ tỉ lệ rủi ro là một nửa một nửa, tức là chỉ năm mươi phần trăm cơ hội thành công, Lưu Trị Quốc sợ đến , cứ nhất định tìm một hiểu để hỏi cho rõ."

 

Lưu Trị Quốc vội vàng gật đầu: " , đúng , chỉ phân nửa cơ hội thành công, chuyện cũng quá dọa ."

 

Thịnh An Ninh cũng vị trí cụ thể khối u não của Đinh Hồng, càng thể lung tung: "Hãy theo sắp xếp của bác sĩ, họ nhất định sẽ cố gắng hết sức để ca phẫu thuật , chỉ là họ dự đoán rủi ro ở mức cao nhất , để bệnh nhân và nhà đều chuẩn tâm lý."

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Bình thường những chuyện cũng sẽ với bệnh nhân, lẽ là vì Đinh Hồng quen những chuyên gia , nên họ mới thật với cô .

 

Lưu Trị Quốc do dự một hồi, từ trong túi xách lấy một phần bệnh án đưa cho Thịnh An Ninh xem: "Có thể phiền cô xem giúp chị dâu cô một chút ?"

 

Thịnh An Ninh càng do dự hơn, nếu cô nhận lấy xem, thì chẳng khác nào thừa nhận cô thật sự hiểu thứ, nhưng nếu xem, vẻ bất cận nhân tình.

 

Sự chần chừ quá vài giây, Chu Thời Huân đột nhiên đẩy cửa bước , thấy Lưu Trị Quốc và Đinh Hồng, nhíu mày, tới xuống bên cạnh Thịnh An Ninh, trực tiếp cầm lấy bệnh án trong tay Lưu Trị Quốc: "Đây là cái gì?"

 

Lưu Trị Quốc Chu Thời Huân đột nhiên xuất hiện cho sửng sốt, mãi đến khi bệnh án trong tay cầm , ông mới phản ứng , "A" một tiếng: "Anh tan ca ? Đây là bệnh án của chị dâu , mang qua cho em dâu xem giúp. thấy em dâu khá hiểu về phương diện . Ngoại trừ em dâu, bọn cũng quen những khác."

 

Chu Thời Huân chỉ liếc mắt một cái, để bệnh án xuống bàn , vẻ mặt nghiêm túc: "Cô còn đang học, hiểu cái gì? Cùng lắm thì kiến thức lý luận vững chắc hơn chút, nhưng đó đều là suông. Cho dù bệnh thì vái tứ phương nữa, cũng thể ký thác hy vọng lên , giúp, chỉ sợ cuối cùng sẽ lỡ việc của chị dâu."

 

Lời thẳng thắn, hề vòng vo.

 

Lưu Trị Quốc chút ngượng ngùng, Đinh Hồng thì càng hổ hơn, nhưng thể thừa nhận, lời Chu Thời Huân đúng, chuyện đều chỉ là suy đoán của bọn họ.

 

Hoàn bằng chứng chứng minh, phẫu thuật cho Chung Văn Thanh năm đó chính là Thịnh An Ninh.

 

Nếu Thịnh An Ninh, bây giờ bọn họ chẳng khác nào đang cưỡng cầu, khiến Thịnh An Ninh khó xử.

 

Ngượng ngùng một hồi, Lưu Trị Quốc ngượng ngùng : "Là chúng sốt ruột quá, từ khi chị dâu cô bệnh, thật sự là buổi tối chợp mắt nổi. Chị dâu cô gả cho hai mươi năm , từng sống ngày lành tháng gì, hai năm nay tới Kinh Thị, cuộc sống mới khá hơn một chút, mà cô sinh bệnh, trong lòng đây..."

 

Một đàn ông cao bảy thước, đến đây đỏ cả mắt.

 

Đinh Hồng thì tĩnh táo hơn nhiều, đưa tay đặt lên mu bàn tay Lưu Trị Quốc, nhỏ giọng an ủi : “Anh xem đang cái gì thế? Để Tiểu Chu bọn họ cho, vả em đang lành đây ?”

 

Ngón tay Thịnh An Ninh khẽ động, một khoảnh khắc bỗng chốc xung động, ca phẫu thuật cho Đinh Hồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-835-co-viec-nho-nguoi.html.]

 

Cuối cùng vẫn nhịn xuống, cô liếc mắt một cái chữ trang bệnh án, vị trí khối u của Đinh Hồng vẫn còn , là loại phổ biến nhất và nhẹ nhất trong các khối u não, bác sĩ hiện tại thể .

 

Cô vẫn cảm động tình cảm giữa Lưu Trị Quốc và Đinh Hồng.

 

Lưu Trị Quốc và Đinh Hồng lâu, dậy chào tạm biệt, Chu Thời Huân kiên quyết bắt bọn họ mang đồ về.

 

Lưu Trị Quốc đồng ý: “Cũng mang cho các , là mang cho Chu Hiệu Trưởng.”

 

Chu Thời Huân trực tiếp nhét đồ lòng Lưu Trị Quốc: “Nếu mang về, ngày mai sẽ đưa đến văn phòng của , mang đến hối lộ ông cụ nhà .”

 

Lưu Trị Quốc trong nháy mắt còn gì để , và Chu Thời Huân thật tiếp xúc quá nhiều, chỉ dễ chuyện, công tác thì kỹ lưỡng, chuyện riêng tư ít khi tham gia.

 

Bây giờ , quả thực là dễ chuyện.

 

Không, chỉ là dễ chuyện, quả thực là một con lừa bướng bỉnh.

 

Chỉ thể cùng vợ, cầm đồ đạc buồn bã rời .

 

Thịnh An Ninh cũng ngờ Chu Thời Huân câu trả lời kinh điển như , đợi tiễn Lưu Trị Quốc , Chu Thời Huân: “Tính thật sự quá thẳng thắn, sẽ sợ đắc tội Lưu Chủ nhiệm ?”

 

Chu Thời Huân nhíu mày: “Đây tính là đắc tội gì? chỉ là thật mà thôi.”

 

Thịnh An Ninh đưa tay nắm lấy ngón tay Chu Thời Huân, nhẹ nhàng lắc lắc: “Anh thật sự quá đáng yêu, thể đáng yêu như chứ? Đồng chí Chu Trường Tỏa?”

 

Chu Thời Huân mím khóe môi, còn kịp chuyện, An An và Chu Chu bỏ chạy tới tìm bố, đòi bố ôm. Mặc Mặc thì ôm chén nhỏ men sứ của , ở cửa nhà bếp bố và .

 

Trong chén nhỏ còn đựng táo Chu Hồng Vân cắt cho bé.

 

Thịnh An Ninh thấy Chu Thời Huân một tay một đứa ôm hai đứa nhỏ lên, cô qua xổm xuống trêu Mặc Mặc: “Mặc Mặc qua tìm bố? Quả táo là cho ai thế?”

 

Mặc Mặc mắt to cong lên, trong mắt tràn đầy : “Cho , cho ăn, táo ngọt lắm.”

 

Thịnh An Ninh sờ cái đầu nhỏ của Mặc Mặc: “Mặc Mặc của chúng ngoan quá, cái là cho ăn , cảm ơn con nhé.”

 

Ngắt một miếng táo bỏ miệng, đột nhiên nhớ tới sự khác thường của Mặc Mặc hôm nay, ôm Mặc Mặc lên với Chu Thời Huân một , hỏi Mặc Mặc: “Mặc Mặc, bây giờ thể với tại xem xiếc ?”

 

Mặc Mặc lắc cái đầu nhỏ: “Không thích, Mặc Mặc thích, gấu đáng thương, hổ lớn đáng thương, thể biểu diễn.”

 

Thịnh An Ninh ghép ý của Mặc Mặc: “Mặc Mặc , gấu lớn hổ lớn biểu diễn đáng thương, chúng nên rừng sống, chứ bắt thuần phục?”

 

Mặc Mặc mím cái miệng nhỏ nhắn, vẻ mặt nghiêm túc gật đầu: “Ừm, đáng thương, Mặc Mặc xem.”

 

Thịnh An Ninh coi như hiểu, thở dài với Chu Thời Huân: “Không ngờ, Mặc Mặc nhà chúng lòng Bồ Tát, nhỏ như điều ?”

 

--------------------

 

 

Loading...