Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 816: Bị nhét đầy bụng cẩu lương

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:55:18
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Mộ Tiểu Vãn : “Nào chuyện gì thể giấu các cô, chỉ là gần đây trời nóng ăn cơm, thời tiết nóng bức thế , là chứng chán ăn mùa hè thôi.”

 

Chu Triều Dương lắc đầu bày tỏ hiểu: “ thì bao giờ chán ăn mùa hè, cho dù cảm cúm sốt, cũng thể ăn. Hơn nữa chỉ cần bệnh, ăn một hộp quýt đóng hộp là lập tức khỏe ngay.”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Mộ Tiểu Vãn bày tỏ sự ngưỡng mộ: “Thật đúng là quá , dù gần đây khẩu vị ăn cơm, khi buổi tối còn quên ăn. Ban ngày cũng chỉ ăn qua loa một miếng là no.”

 

Chu Triều Dương cũng sẽ nghĩ nhiều, còn khuyên Mộ Tiểu Vãn: “Đợi tháng mát mẻ hơn là .”

 

Thịnh An Ninh t.ử tế Mộ Tiểu Vãn vài , quả thật phát hiện chỗ nào bất thường, sắc mặt cũng , trong lòng hồ nghi, vẫn một tia hoài nghi, đưa tay : “Cô dừng một chút, bắt mạch cho cô thử xem, lát nữa thể kê cho cô một đơn t.h.u.ố.c khai vị.”

 

Mộ Tiểu Vãn phốc phốc , đưa cổ tay đến mặt Thịnh An Ninh, : “Đơn t.h.u.ố.c khai vị, ăn vài viên Sơn Tra , cô đó, chính là tin . Cơ thể thật sự , tin cô xem thử.”

 

Thịnh An Ninh đưa tay đặt lên mạch của Mộ Tiểu Vãn, nhíu mày im lặng một phút, trong lòng càng thêm hồ nghi, chẳng lẽ thật sự là cô đoán sai ?

 

Mạch của Mộ Tiểu Vãn quả thật hết sức khỏe mạnh và mạnh mẽ.

 

bảo là mà, yên tâm, quý mạng lắm, nếu vấn đề gì, nhất định sẽ tích cực bệnh viện khám bệnh. , Triều Dương, các em , Tết về ?”

 

Mộ Tiểu Vãn vô tình thu tay về, tiếp tục cán vỏ bánh sủi cảo, hỏi Chu Triều Dương.

 

Chu Triều Dương thở dài một tiếng: “Không nữa, thể là thể trở về, trong thời gian Tết còn nhiệm vụ phóng. Bất quá mùa hè năm hẳn là thể.”

 

Nói xong vui vẻ: “Bất quá cô yên tâm, ngày cô kết hôn với Nhị Ca , nhất định thể trở về, còn đón chị dâu thứ hai của cửa nữa chứ.”

 

Mặt Mộ Tiểu Vãn nóng lên, nhưng hào phóng đáp: “Vậy cần lời giữ lời đấy nhé.”

 

Vài bận rộn gói sủi cảo trong bếp, trò chuyện rôm rả.

 

Bên ngoài, Chu Thời Huân và Chu Loạn Thành đang trông bốn đứa nhỏ, cũng đang thảo luận chuyện nhà họ Lâm.

 

Chu Loạn Thành vẫn chút lo lắng: “Đến bây giờ vẫn thực tế chứng cứ, thể chứng minh con Lâm Thiên Việt chính là khác sai khiến đến, bên phía ông chủ Trình cũng động tĩnh.”

 

Chu Thời Huân im lặng một hồi: “Cuối năm, ông sẽ đến Kinh Thị, đến lúc đó sự tình luôn sẽ sáng tỏ.”

 

Chu Loạn Thành than thở: “Hy vọng là , gần đây những sự tình , khiến cảm thấy một chút đầu mối cũng , thấy sắp tìm chân tướng sự việc, đó biến thành một nắm sương mù.”

 

Chu Thời Huân cảm thấy hết thảy bình thường: “Không , bất luận cái gì sự tình, đều sẽ trải qua thời khắc đen tối nhất, đó dần dần sáng tỏ.”

 

An An hiểu cuộc trò chuyện của bố và chú, qua đẩy Chu Thời Huân: “Bố ơi, cùng bọn con đến đào lô cốt .”

 

Nha đầu nhỏ tính cách khá giống con trai, thích múa thương gậy, bây giờ xem nhiều phim chiến tranh xong, thích công sự, mặc dù cô bé lơ mơ, căn bản công sự là chuyện gì xảy , nhưng một chút ít cũng ngăn trở cô bé thích.

 

Chu Thời Huân chỉ thể qua chơi trò chơi ấu trĩ cùng bọn nhỏ, Chu Loạn Thành thì ở một bên .

 

Lúc ăn tối, thể thiếu một phen bịn rịn chia tay, vành mắt Chu Hồng Vân vẫn đỏ hoe, nhịn mãi mới để nước mắt rơi xuống, thỉnh thoảng thở dài một câu: “Sao để một cô gái nhà lành đến nơi xa như ?”

 

Chu Triều Dương : “Cô, con gái thì chứ? Con gái cũng thể gánh nửa bầu trời mà, cô xem nhiều nữ tài xế máy kéo, Chiến sĩ Cờ Đỏ Ba Tám, còn đạt huy chương Lao động, đều là phụ nữ đó. Cháu chỉ là học tập , nếu cháu nhà khoa học nữ, chuyên nghiên cứu tên lửa .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-816-bi-nhet-day-bung-cau-luong.html.]

Chu Hồng Vân chọc , gắp cho Chu Triều Dương vài cái sủi cảo: “Mau ăn nhiều một chút, lát nữa chỗ đó sẽ ăn sủi cảo ở nhà nữa . Sáng mai, sủi cảo còn sủi cảo chiên cho con, tối một ít thịt kho và bánh nướng, con mang theo ăn đường.”

 

Chu Triều Dương thấy quá phiền phức: “Có gà và bánh nướng , đường đủ . Nhiều quá dễ hỏng.”

 

Chu Hồng Vân : “ và dì thương lượng xong , thịt kho mặn một chút, bánh nướng khô một chút, đến lúc đó ngâm nước sôi ăn, thể để lâu.”

 

Chu Triều Dương cũng từ chối nữa, chủ yếu là cô từ chối thì Chu Hồng Vân cũng sẽ .

 

Không chỉ chuẩn các loại bánh nướng, gà , thịt kho, mà còn dùng lọ thủy tinh đựng dưa muối và chao, sợ Chu Triều Dương sẽ đói đường.

 

Sáng sớm ngày hôm , cả nhà tiễn Chu Triều Dương . Thịnh An Ninh tranh thủ lúc bận rộn, nhét năm trăm tệ túi xách của Chu Triều Dương. Nhà nghèo xa, ngoài, tiền nhiều một chút mới dễ sống.

 

Chu Triều Dương hì hì ôm từng một: “Được , sẽ sớm trở về thôi. Trước lính, chẳng cũng vài năm trở về .”

 

Chu Hồng Vân một nữa sắp xếp hành lý của Chu Triều Dương, sờ lên b.í.m tóc của cô, nước mắt lưng tròng: “Thế thể giống ?”

 

, nếu Chung Văn Thanh , chắc chắn sẽ đau lòng.

 

Nếu Triều Dương xa, chắc chắn sẽ chuẩn nhiều đồ hơn, đầy đủ hơn một chút.

 

Thịnh An Ninh cũng đỏ hoe mắt, tiến đến ôm Chu Triều Dương: “Nhớ thư về nhà đúng hạn, chỉ báo tin vui mà báo tin buồn. Tốt gì, chúng đều . Nếu ủy khuất, thì sớm xin trở về.”

 

Chu Triều Dương vui vẻ vỗ vỗ lưng chị dâu: “Chị dâu, yên tâm , còn nào dám bắt nạt .”

 

Cả nhà theo Chu Triều Dương rời , bóng lưng mảnh khảnh, đeo ba lô, còn xách theo túi lớn, từ đầu đến cuối hề đầu , bước chân vững vàng và nhanh nhẹn lạ thường.

 

Thịnh An Ninh thấy Chu Triều Dương đưa tay lên lau mắt nhanh, đoán rằng nha đầu đầu , chỉ vì nỡ, mà còn khác thấy cô .

 

Nước mắt cô kìm mà rơi xuống, cô cúi ôm An An lên, vùi mặt hõm cổ con bé, che giấu sự mất bình tĩnh của .

 

Chu Hồng Vân ở một bên nghẹn ngào: “Đứa nhỏ , ngày nào cũng bận rộn như chứ.”

 

Bà vốn đứa nhỏ khổ như ? Chỉ là thấy Chu Nam Quang khóe mắt đỏ, bà nuốt lời sắp khỏi miệng xuống.

 

Tiễn Chu Triều Dương , Chu Loạn Thành và Mộ Tiểu Vãn cùng rời , Chu Thời Huân cũng .

 

Tuy nhà bốn đứa nhỏ, nhưng bỗng chốc cảm thấy yên tĩnh hơn nhiều.

 

Thịnh An Ninh ôm An An về sân, nhờ Chu Hồng Vân trông con một hồi, cô sân rửa mặt, bình cảm xúc.

 

Mặc Mặc an tĩnh theo , Thịnh An Ninh rửa mặt, còn ngửa mặt lên để khăn ướt lên mặt, một hồi lâu mới bỏ xuống, nhưng đáy mắt đỏ rực lạ thường.

 

Cái thứ nhỏ bé hiểu lắm, mím cái miệng nhỏ nhắn, kéo tay Thịnh An Ninh, chỉ túi áo của : “Mẹ, cô cho con.”

 

Thịnh An Ninh dụi mắt xổm xuống, mới phát hiện túi quần của Mặc Mặc căng phồng, đưa tay lấy xem, hóa là một bó to tiền!

 

--------------------

 

 

Loading...