Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 800: Chạy về phía cuộc sống mới
Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:54:29
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh ngượng ngùng nhận lấy con dấu, hiểu bỗng chốc thành đầu một nhà.
Sau khi Chu Nam Quang đưa con dấu, sợ Thịnh An Ninh hổ, vội vàng rời .
Thịnh An Ninh còn cơ hội từ chối, cô chấm nhẹ lên cái đầu nhỏ của An An: “Con đó, đúng là một tiểu tham ăn.”
An An hì hì , ôm chai nước ngọt, nghĩ rằng như sẽ tiền, thể mua nhiều nhiều nước ngọt để uống.
Thịnh An Ninh bất đắc dĩ, chỉ thể nhận con dấu , đợi cơ hội sẽ trả cho Chu Nam Quang.
Chu Hồng Vân ở trong bếp thấy cảnh , lúc rót nước thấy Thịnh An Ninh một khuôn mặt khó xử, bà : “Bố con cho, con cứ nhận lấy, bình thường ông vẫn lo lắng các con nuôi con cái đủ tiền tiêu.”
Thịnh An Ninh gãi đầu: “ cũng quá , thôi, tối đưa cho Chu Thời Huân, để xem xét mà giải quyết.”
Chu Hồng Vân thở dài: “Bây giờ đáng thương nhất trong nhà là bố con, các con đều nhà riêng, đôi cặp bạn đời, chỉ bố con một , mà tình cảm với con . Ai dà, giống , nhà của lúc còn sống thường xuyên đ.á.n.h , c.h.ế.t, thật sự rơi một giọt nước mắt nào.”
Cứ mãi, chủ đề trật , bà bắt đầu kể những chuyện cũ rích của nhà .
Thịnh An Ninh trông chừng đứa nhỏ, kiên nhẫn lắng , khi Mẹ chồng , rốt cuộc còn ai thể Chu Hồng Vân Thiên Thiên nhắc tới những chuyện vụn vặt nữa, bà cũng đến mức trong lòng khó chịu.
Buổi tối, Thịnh An Ninh đưa con dấu cho Chu Thời Huân, bảo tìm thời gian trả cho Chu Nam Quang.
Chu Thời Huân nhận: “Đã là bố cho em, em cứ cầm lấy, nếu em cầm, ngược ông sẽ thoải mái trong lòng.”
Anh nghĩ nghĩ: “Em thể giúp bố gửi tiền tiết kiệm, đầu Loan Thành và Tiểu Vãn kết hôn, đưa tiền cho bọn họ là .”
Thịnh An Ninh ngẫm cũng đúng: “Như cũng , nhận lấy bố còn thể yên tâm hơn một chút.”
Cô khóa con dấu ngăn kéo tủ đầu giường, miễn cho bốn tiểu bằng hữu lật lung tung, lấy chơi mất.
Chu Thời Huân do dự một chút, vẫn nhịn mở lời: “Em cũng cần quá tiết kiệm, mua gì thì mua nấy, tiền nước ngọt cho An An và bọn chúng cần tiết kiệm .”
Thịnh An Ninh thẳng dậy, Chu Thời Huân với vẻ mặt chính đáng: “Cái đó , bây giờ là niên đại đầu tư nhỏ là thể hồi báo lớn, kiếm tiền dễ dàng, chúng tiết kiệm mà tiêu. Đừng thấy một hào hai hào, nhà chúng bốn đứa nhỏ, một ngày thể tiết kiệm vài hào, một tháng chính là mười mấy đồng .”
Càng càng nghiêm túc: “Nếu là một năm thì ? Một năm chẳng là một hai trăm ? Chỗ tiết kiệm một hai trăm, chỗ tiết kiệm một hai trăm, đó chính là một khoản tiền lớn.”
Vừa gật đầu, cảm thấy lý, tuy cô việc buôn bán , nhưng quản lý tài chính thì vẫn thể.
Chu Thời Huân im lặng, dù Thịnh An Ninh nhiều lý lẽ cùn, cũng , đồng ý là .
Thịnh An Ninh cất xong đồ đạc, kế hoạch của một : “Ngày mai gặp biên tập viên của nhà xuất bản, xem thử thể một mô hình hợp tác lâu dài định .”
Như thu nhập sẽ định hơn nhiều, hơn nữa còn phiếu lương thực và tiền trường phát mỗi tháng, thể tích lũy ít.
Chu Thời Huân ý kiến: “Cũng cần quá sốt ruột, nếu tiền đủ, đến lúc đó thể mượn một chút.”
Thịnh An Ninh thói quen vay tiền để sống, từ nhỏ cuộc sống ưu ác, khả năng vì thiếu tiền mà mở miệng xin khác. Cho dù đến niên đại , thiếu tiền cô tự nghĩ cách kiếm tiền, cũng tìm vay tiền.
Cô luôn cảm giác, dù cho quan hệ đến mấy, chỉ cần vay tiền, bỗng chốc thấp hơn đối phương vài phần.
...
Sáng sớm ngày hôm , Thịnh An Ninh bốn đứa nhỏ ăn xong, Chu Nam Quang và Chu Hồng Vân dẫn bọn chúng chơi, cô đến nhà xuất bản cách nhà xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-800-chay-ve-phia-cuoc-song-moi.html.]
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Lúc vẫn là thời đại truyền thông giấy, công tác ở nhà xuất bản vẫn là một nghề nghiệp vô cùng vẻ vang.
Chế độ đãi ngộ lúc bấy giờ mà cũng tệ, hơn nữa còn dính dáng đến giới văn hóa, nên những việc ở đây đều mang theo vài phần thanh cao, cái vẻ màng thế tục.
Thịnh An Ninh chặn ngay ở cửa lớn. Ông chú phòng thu phát tra hỏi kỹ lưỡng, cứ như sợ lọt một điệp viên . Mãi đến khi xem thẻ sinh viên của Thịnh An Ninh, ông mới cho cô , còn dặn dò một câu: "Phải nhanh đấy nhé."
Thịnh An Ninh liên tục gật đầu, đáp lời chạy .
Dọc đường hỏi thăm, cô lên lầu hai, tìm thấy văn phòng Xuất bản Ngoại văn. Trong căn phòng lớn lắm kê bảy tám chiếc bàn ba ngăn kéo, mỗi bàn đều , đang uống thì cũng đang báo.
Còn một phụ nữ gò má cao, đan áo len chuyện với cạnh.
Thịnh An Ninh ở cửa một vòng, mới nhẹ nhàng gõ cửa: "Xin hỏi, Uông chủ biên ở đây ?"
Có ngẩng đầu một cái, thấy quen , cúi đầu việc của . Người phụ nữ gò má cao nhướng mày Thịnh An Ninh, bát quái đặt áo len xuống, dậy: "Cô tìm Uông chủ biên chuyện gì?"
Thịnh An Ninh : "Có chút chuyện công tác cần bàn."
Người phụ nữ gò má cao đ.á.n.h giá cô từ xuống vài lượt, trong mắt mang theo vẻ dò xét, cùng với ánh khó chịu. Cô nhếch khóe miệng, như thể tin tưởng, lạnh nhạt một câu: "Ở văn phòng bên cạnh, cô qua đó ."
Thịnh An Ninh rõ ràng từ trong mắt phụ nữ thấy sự khinh thị, chỉ là chút khó hiểu, loại khinh thị và khinh bỉ từ mà ? Cô vẫn một tiếng cảm ơn, đến văn phòng bên cạnh.
Vừa vài bước, cô thấy tiếng thì thầm to nhỏ trong văn phòng. Loáng thoáng những từ như "hồ ly tinh" vân vân, chẳng lời ý gì.
Thịnh An Ninh nhíu nhíu mày, vẫn là đợi xong việc .
Gõ gõ cửa, trong phòng một giọng nam trung hô một tiếng mời .
Thịnh An Ninh bước . Văn phòng chỉ hai chiếc bàn việc, nhưng hiện tại chỉ một bàn , bàn chất đầy sách và đủ loại giấy tờ.
Phía bàn việc một đàn ông đeo kính, hơn ba mươi tuổi, nho nhã.
Thịnh An Ninh , chắc chắn hỏi một tiếng: "Xin hỏi là Uông chủ biên ?"
Người đàn ông nho nhã gật đầu, lên: " là, cô tìm chuyện gì?"
Thịnh An Ninh vội vàng b.út danh dùng đây: " là Giản Đan."
Ánh mắt xa cách của Uông Văn Bân lập tức trở nên nhiệt tình: "Cô chính là Giản Đan? Chào cô, chào cô, vẫn luôn cô ở Kinh Thị, còn đang nghĩ khi nào mới thể gặp cô đây."
Anh nhiệt tình đưa tay , Thịnh An Ninh đưa tay chạm nhẹ một cái: "Không chào hỏi đến, chút mạo ."
Uông Văn Bân : "Đâu , hoan nghênh còn kịp nữa là. Cô , châm cho cô."
Đi tìm và chén , trong lúc pha : "Trước đây gửi cho cô một thiệp mời, nhà xuất bản tháng một buổi liên hoan tác giả, còn một tác giả dịch thuật xuất bản ngoại văn."
"Tác phẩm của cô tuy nhiều, nhưng tỷ lệ mắc cũng là thấp nhất..."
Đang chuyện, cánh cửa văn phòng khép hờ một cước đá văng , giận đùng đùng hô một câu: "Uông Văn Bân!!"
--------------------