Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 795: Cô muốn làm tôi đau chết sao?
Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:54:24
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chu Triều Dương cũng ngủ , mấy ngày nay gần như ngủ ngon. Lúc , tang lễ, giường càng tài nào chợp mắt, cô trợn mắt trân trân lên nóc nhà một cách vô hồn.
Mắt cô sưng húp, môi cũng khô nứt vì uống ít nước, thì gầy một vòng lớn.
Mộ Tiểu Vãn thấy mà xót xa, Chung Văn Thanh qua đời, cô cũng đau lòng, chỉ là khi trải qua cảnh c.h.ế.t t.h.ả.m mặt, bố tù c.h.ế.t t.h.ả.m, lòng cô cứng rắn hơn nhiều, bởi vì dù bi thương đến mấy, cũng cần cố gắng sống sót.
Cô an tĩnh bên cạnh Chu Triều Dương: “Triều Dương, an ủi cô thế nào. Hồi đó mất, còn quá nhỏ, việc mãi mãi gặp nữa ý nghĩa gì, chỉ vì đau buồn. Chỉ là thời gian đau buồn dài, bởi vì còn nghĩ cách ăn no bụng, nghĩ thế nào để đ.á.n.h.”
“Cũng thời gian mà bi thương nữa. Cho nên, ghen tị với cô, dì ở bên cô nhiều năm như , đối xử với các cô như thế.”
Chu Triều Dương hít hít mũi: “Trước cứ thấy nghiêm khắc quá. Không cho chạy nhảy chơi điên cuồng như con trai, cũng cho cửa tám giờ tối. Nếu bơi sông, cũng sẽ cầm cành cây đuổi theo thật xa. Cô khó mà tưởng tượng dáng vẻ , một dịu dàng như , cầm cành cây đuổi theo đúng ?”
“ còn nghịch ngợm, thường xuyên cả đầy thương tích trở về. Mẹ đỏ mắt bôi t.h.u.ố.c cho , cằn nhằn lải nhải mắng . Sau đó, còn lén lút luộc cho một quả trứng gà để bồi bổ. Nếu căng tin của họ cải thiện bữa ăn, bánh bao ngọt, sẽ mang bánh bao ngọt về cho và chị ăn.”
“Bố hồi đó thường ở nhà, nên ức h.i.ế.p nuôi bốn đứa con. Những đứa trẻ nghịch ngợm lớn hơn chúng một chút, sẽ chặn chúng giữa đường, đòi chúng đưa đồ ăn, đòi phiếu lương thực.”
“Chu Lục Minh sẽ nhát gan bảo chúng đưa phiếu lương thực cho . Chị thì chỉ sợ đến phát . Chỉ và Nhị Ca, chúng thà c.h.ế.t cũng đưa, liều mạng đ.á.n.h với đối phương. Đối phương nhiều , chúng nhất định thua thiệt . và Nhị Ca đ.á.n.h bầm dập mặt mũi, chuyện, liền dẫn chúng từng nhà từng nhà để chuyện trái.”
“Lúc đầu, gia trưởng bên thái độ ngang ngược, cho rằng đó chẳng qua là trẻ con đ.á.n.h , cần nghiêm trọng hóa. Mẹ đồng ý, nghiêm khắc với đối phương: Nếu các quản, con ức h.i.ế.p, nhất định sẽ dùng cách của để giải quyết sự kiện .”
“Có thể là bởi vì lúc đó giọng điệu của đặc biệt kiên định, bố bên chuyện phần dịu xuống, sẽ về dạy dỗ con cái. Mẹ trở về, lấy phiếu thịt duy nhất trong nhà đổi thịt, gói cho chúng một trận sủi cảo thịt để ăn. Chia cho và Nhị Ca nhiều nhất, còn nếu ai bắt nạt, trai trách nhiệm bảo vệ em gái. Mẹ còn và chị , nếu ức h.i.ế.p, cứ đ.á.n.h đối phương đến c.h.ế.t, xảy mạng thì sẽ lo.”
Chu Triều Dương đến đây thì giọng nghẹn ngào: “Mẹ thật sự .”
Mộ Tiểu Vãn đưa tay ôm Chu Triều Dương, mắt đỏ hoe lặng lẽ ở bên cô .
Dù đau buồn đến mấy, cuộc sống vẫn tiếp diễn.
Ngày hôm , mặt trời vẫn sẽ mọc lên như thường lệ, cần gì thì tiếp tục nấy.
Chỉ là khí bữa sáng đặc biệt an tĩnh, sẽ còn như khi, Chung Văn Thanh tủm tỉm gọi bọn nhỏ cẩn thận đừng để bỏng, gọi Thịnh An Ninh mau rửa mặt ăn cơm, lúc cửa thì dặn dò đường cẩn thận.
Chu Nam Quang uống non nửa bát cháo loãng, thật sự thể nuốt trôi, ông dậy khỏi phòng, lang thang vô định.
Thịnh An Ninh bảo Chu Thời Huân , cô xin nghỉ tang còn vài ngày, thể ở nhà trông bọn nhỏ.
Cô cũng giục Mộ Tiểu Vãn học, cô và Chu Triều Dương ở nhà là .
Ăn sáng xong, khi Chu Thời Huân và Mộ Tiểu Vãn rời , Thịnh An Ninh ba đứa nhỏ ăn cơm, rửa mặt dỗ dành bọn chúng chơi xếp hình trong phòng. Cô cùng Chu Hồng Vân, Chu Triều Dương cùng dọn dẹp di vật của Chung Văn Thanh.
Đồ đạc trong phòng ngủ chắc chắn Chu Nam Quang sẽ dọn dẹp, còn phòng sách và nhà kho thì vẫn còn một ít.
Quần áo cần dọn , chọn một thời gian đốt , còn một sách Chung Văn Thanh thích, đến lúc đó sẽ cùng đốt .
Thịnh An Ninh thu bộ sách Chung Văn Thanh thích lúc sinh thời , đặt trong thùng giấy, dọn dẹp tầng cùng của tủ sách, còn một rương nhỏ bằng gỗ hồng mộc, vẻ lâu năm, mặt còn một ổ khóa nhỏ tinh xảo khóa .
Thịnh An Ninh cẩn thận mà ôm rương xuống, Chu Hồng Vân: “Cái bên trong là cái gì?”
Chu Hồng Vân , kêu lên một tiếng: “Đây là của hồi môn cháu lúc chuẩn để cho Bắc Khuynh, chỉ là Bắc Khuynh nhiều chuyện, cái rương cũng đưa cho nó.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-795-co-muon-lam-toi-dau-chet-sao.html.]
Thịnh An Ninh nghĩ một chút, nếu là để cho Chu Bắc Khuynh, đầu giao cho Chu Nam Quang là .
Dọn dẹp xong đồ đạc trong nhà kho, Chu Nam Quang vẫn trở về, Thịnh An Ninh và Chu Triều Dương rảnh rỗi việc gì, càng sân dọn dẹp một chút, còn đem câu đối màu trắng dán tường dán một chút.
Chủ yếu chính là rảnh rỗi, rảnh rỗi thì dễ dàng chạm cảnh sinh tình.
Mãi cho đến buổi tối, Chu Thời Huân trở về, cũng thấy Chu Nam Quang trở về.
Chu Hồng Vân cũng kỳ quái: “Sao ngoài lâu như ? Lúc cũng thể nhà khác chơi, thể ?”
Chu Triều Dương thì lo lắng: “Bố sẽ gặp chuyện may chứ? ngoài tìm thử xem.”
Chu Thời Huân tự nhiên sẽ để Chu Triều Dương cửa: “ tìm, các em ở nhà.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Triều Dương lo lắng: “ cùng , chúng tách tìm nhanh hơn.”
Chu Thời Huân lắc đầu: “ đại khái ở , các em ở nhà , một hồi và bố cùng trở về.”
Chu Triều Dương Chu Thời Huân cửa, bỗng chốc với Thịnh An Ninh một câu: “Cả đời cũng sẽ tha thứ Chu Bắc Khuynh!”
Còn Lâm Thiên Việt!
Chu Thời Huân cửa trực tiếp đạp xe Nghĩa trang Phúc Điền, mặc dù tháng sáu, gió buổi tối vẫn còn lạnh, trong nghĩa trang bởi vì cây cổ thụ cao ngất trời, càng mang theo một cỗ âm lạnh.
Không đèn đường, một mảnh tối đen như mực.
Chu Thời Huân cũng kinh động trông cửa, trực tiếp trèo tường , hướng về mộ Chung Văn Thanh .
Giống như nghĩ, Chu Nam Quang thì ở mộ Chung Văn Thanh, như một pho tượng đá, nhúc nhích.
Trong khí còn tản mùi rượu nhàn nhạt.
Bên Chu Nam Quang đặt một chai rượu rỗng, còn vô đầu t.h.u.ố.c lá.
Chu Thời Huân lời nào, qua xuống bên cạnh Chu Nam Quang, hai bố con ai cũng mở miệng, cùng nơi xa, bầu trời đầy trong bóng đêm tĩnh mịch.
Sao dày đặc khắp trời, còn mấy ngôi cực kỳ sáng, nhấp nháy.
Anh nhớ Thịnh An Ninh , ở thế giới , khó thấy ngôi sáng như , càng thấy bầu trời đầy như dải ngân hà.
Còn nhớ tới Thịnh An Ninh , nếu c.h.ế.t, thì sẽ biến thành ngôi canh giữ nhà.
Anh những thứ đều là lừa , nhưng lúc dùng lời ngây thơ an ủi Chu Nam Quang, chỉ là vẫn mở miệng, Chu Nam Quang tiên chậm rãi mở miệng: “ sẽ nghĩ quẩn, các con vẫn còn nhiều tâm nguyện thành, tâm nguyện lớn nhất của bà , chính là ba đứa nhỏ trưởng thành, bà ngừng với , hổ thẹn và tiếc nuối bỏ lỡ sự trưởng thành của con. Chỉ thể hy vọng thể hảo hảo mà cùng ba đứa nhỏ trưởng thành.”
“Còn , chính là, nghĩ là ai để Lâm Thiên Việt đến nhà loạn.”
--------------------