Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 794: Ai cho phép bọn họ tới

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:54:23
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Triều Dương lao tới chặn chiếc giường đẩy tay, quỳ mặt Chung Văn Thanh, cách lớp vải trắng sức lay động: “Mẹ, tỉnh , đừng dọa con. Mẹ tỉnh , ?”

 

“Mẹ, chứ… Con là Triều Dương đây, tỉnh con một cái, chuyện với con , ? Mẹ ơi, đừng dọa con mà.”

 

Tiếng mỗi lúc một bi thương hơn.

 

Thịnh An Ninh vẫn rơi nước mắt, dậy cũng sức, cứ như mất hồn, Chu Thời Huân và Nam Quang đỡ Chu Triều Dương dậy, đẩy Chung Văn Thanh tới phòng lạnh.

 

Sau đó, khi chỉnh trang dung nhan, bà mới đưa đến nhà tang lễ.

 

Tiếp theo, họ hàng trong nhà cũng đều đến, Mộ Tiểu Vãn cũng xin nghỉ phép, giúp trông coi bọn trẻ, và chăm sóc Chu Triều Dương ngất vài .

 

Chỉ riêng Thịnh An Ninh, cô vẫn luôn đờ đẫn, ngủ cũng ăn vô, , những lời an ủi, bảo cô xin nén đau thương, cúi cảm tạ một cách vô hồn.

 

Chung Văn Thanh an táng tại nghĩa trang Phúc Điền, môi trường khá , phía Tây giáp núi Ngọc Tuyền Sơn, xa thấy T.ử Cấm Thành, cũng xa sông Ngọc Tuyền Hà.

 

Sau tang lễ, một nhà mới thời gian trong phòng khách, nhưng bầu khí vô cùng trầm lặng.

 

Trong suốt một tuần , Chu Thời Huân phảng phất bỗng chốc già mười mấy tuổi, tóc mai bạc trắng hết cả.

 

Chu Triều Dương đôi mắt sưng đỏ dựa lòng , nếu trong nhà khắp nơi đều thấy vải trắng, cùng với di ảnh treo tường, cô vẫn tin rằng cứ thế mà rời .

 

Thịnh An Ninh ôm An An ghế sofa, Mặc Mặc và Chu Chu mỗi đứa dựa một bên, mấy ngày nay, ba đứa nhóc cũng ý nghĩa của cái c.h.ế.t, rằng bà nội từ ái nhất sẽ bao giờ trở về nữa.

 

Tất cả đều đặc biệt trầm mặc và yên tĩnh.

 

Chu Nam Quang ánh mắt quét qua mấy đứa con, mở miệng với giọng khàn: “Mẹ các con mất , các con cũng sống thật . Chuyện Loan Thành, đợi nó trở về .”

 

Chỉ một câu , Chu Triều Dương kìm nữa: “Bố, con nhớ quá.”

 

Chu Nam Quang chớp chớp ánh lệ dâng lên trong mắt, ngẩng đầu nén xuống, để nước mắt chảy . Ông nhớ chứ?

 

Đến tận bây giờ, ông vẫn dám nghĩ kỹ hết thảy những chuyện xảy mấy ngày nay.

 

Chung Văn Thanh kết hôn với ông khi mới hai mươi tuổi, ba mươi năm hơn vợ chồng, hai mươi năm đầu đều là tụ ít xa nhiều, bà một dẫn theo bốn đứa con, nuôi gia đình, còn chăm sóc chồng đang bệnh nặng.

 

Đợi đến khi ông điều về Kinh Thị, công việc định, thời gian ở bên bà nhiều hơn, thì sức khỏe của bà gặp vấn đề.

 

Nghĩ kỹ , bà theo ông nhiều năm như , từng sống ngày lành nào.

 

Chu Triều Dương ôm lấy Chu Hồng Vân: “Cô ơi, con nhớ quá, con khó chịu lắm.”

 

Chu Hồng Vân rơi nước mắt vuốt lưng Chu Triều Dương, nghẹn ngào an ủi: “Không , thể để con yên lòng.”

 

Vừa xong hận con nhà họ Lâm: “Đều là Lâm Thiên Việt và ! Bọn họ chính là hung thủ g.i.ế.c .”

 

Chu Nam Quang quát khẽ một tiếng: “Được , đừng những lời nữa, các con đều sống , các con ở bên mới thể yên lòng.”

 

Ông sợ Chu Triều Dương còn trẻ bồng bột, tìm nhà họ Lâm tính sổ.

 

Chu Triều Dương lên tiếng, chỉ ôm Chu Hồng Vân .

 

Chu Nam Quang thở dài một : “Ông nội mấy ngày gần đây ở nhà Nhị bá của con, Triều Dương, con cứ ở nhà hai ngày , đợi qua bảy ngày đầu con hãy .”

 

Ông Thịnh An Ninh và Mộ Tiểu Vãn: “Các con cũng , hai ngày nữa thì học , các con chắc chắn hy vọng vì bà mà lỡ dở việc học của các con.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-794-ai-cho-phep-bon-ho-toi.html.]

Nhìn Mộ Tiểu Vãn, trong lòng ông kìm mà đau buồn, Văn Thanh quá đột ngột, để một câu nào.

 

chắc chắn tiếc nuối, thấy Loan Thành và Tiểu Vãn kết hôn, thấy Triều Dương tìm hạnh phúc của .

 

Chu Nam Quang xong, dậy trở về phòng, trong phòng tựa hồ vẫn còn lưu thở của Chung Văn Thanh, khiến lòng ông đến nỗi trống rỗng như .

 

Đợi Chu Nam Quang , Chu Hồng Vân mấy : “Bố các con chắc chắn còn khó chịu hơn, các con hãy chuyện, trò chuyện với bố nhiều hơn, tính cách bố các con phô trương, chuyện gì cũng đều giấu trong lòng.”

 

Chu Triều Dương dụi dụi mắt: " mà cô ơi, cháu thật sự khó chịu, cháu sẽ thật sự còn má nữa , cháu quá hiểu chuyện, luôn chọc má cháu tức giận. Người đều khối u là do tức mà , má cháu nhất định là cháu chọc tức mà thành."

 

"Nếu hồi nhỏ cháu nghịch ngợm, gây họa như thế, má cháu sẽ bớt lo lắng một chút."

 

Cô bé như , Chu Hồng Vân cũng theo, thương Chung Văn Thanh cả một đời mấy ngày lành, như , nhưng báo đáp .

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Buổi tối, Thịnh An Ninh dẫn bọn nhỏ ngủ , Chu Thời Huân cùng Chu Nam Quang ngoài một chuyến, gì, trở về muộn.

 

Mãi cho đến nửa đêm, Thịnh An Ninh trong cơn mơ màng, cảm thấy nhà.

 

Chỉ là mấy ngày nay nghỉ ngơi, thật tại quá mệt nhọc, khi xác định là Chu Thời Huân, cô cũng dậy, lật tiếp tục ngủ.

 

Cô cảm thấy Chu Thời Huân lên giường, sát bên cô, còn mang theo lạnh của nước lạnh tắm xong.

 

Cơn buồn ngủ của Thịnh An Ninh vơi vài phần, cô mới nhận Chu Thời Huân đêm nay chút phù hợp.

 

Mấy ngày nay vẫn bận, hai họ cũng nhiều thời gian chuyện.

 

Vốn Chu Thời Huân là nội tâm, Thịnh An Ninh chỉ là cảm thấy hai ngày nay khí áp quanh càng thấp hơn.

 

chút đau lòng xoay , với tay ôm lấy .

 

Chu Thời Huân cằm cọ cọ đỉnh đầu cô, giọng chút khàn: "An Ninh, khó chịu."

 

Một câu , khiến Thịnh An Ninh lập tức rơi lệ, những ngày , bận rộn như sắt, ai quan tâm buồn , cũng ai thấy từng rơi một giọt nước mắt nào.

 

E rằng còn sẽ bàn tán, Chu Thời Huân trưởng thành mới nhận về nhà, đối với , đối với cái nhà , tình cảm đều sâu.

 

Chỉ Thịnh An Ninh , Chu Thời Huân để ý cái nhà , bởi vì hơn hai mươi năm quá vất vả, cho nên đặc biệt để ý cái nhà hiện tại, để ý Chu Nam Quang và Chung Văn Thanh.

 

Cô nghẹn ngào trả lời trong nước mắt: " , đều ."

 

Chu Thời Huân im lặng một hồi, nên thế nào, mãi cho đến bây giờ, Chung Văn Thanh trong sự mật vẫn còn thêm một tầng khách khí và cẩn thận. Sợ rằng câu sẽ thích.

 

Không giống như đối với Chu Loạn Thành và Chu Triều Dương, sẽ mắng bọn họ.

 

cũng nên chung sống với Chung Văn Thanh và Chu Nam Quang thế nào, khi cố gắng học cách chung sống, Chung Văn Thanh , đây trở thành sự hối tiếc lớn nhất của .

 

"Trước lúc thương sắp c.h.ế.t, sự hối tiếc lớn nhất của , chính là nhà quan tâm là cảm giác cái dạng gì. Quen cô, trở Chu gia, cuộc sống mỗi ngày trôi qua đều là điều đây dám nghĩ."

 

Thịnh An Ninh nghĩ đến việc rơi lệ: "Trường Khóa, sẽ vẫn luôn ở bên , đợi đến khi bọn nhỏ đều lớn, đều vẫn luôn ở bên ."

 

Chu Thời Huân nữa im lặng, câu của thầy bói mù , vô tình lóe lên trong đầu , nếu như cô sống, sẽ một mạng đổi một mạng.

 

Cho dù Lý Nhị Canh tù, cũng đối với câu canh cánh trong lòng.

 

--------------------

 

 

Loading...