Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 792: Sẽ biết ghen
Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:54:21
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh đàn ông mặt mày lem luốc mắt, suy nghĩ một hồi lâu mới nhớ , đây chẳng là Lâm Thiên Việt, chồng của Chu Bắc Khuynh ?
Không khi ly hôn với Chu Bắc Khuynh, ở bên con gái của vị lãnh đạo nào đó ?
Sao trở nên tiều tụy như ?
Vốn dĩ Thịnh An Ninh đang tâm tình , nhưng khi nhận đó là Lâm Thiên Việt, nụ mặt cô nhạt , mắt lạnh mà gì.
Chu Thời Huân nhíu mày: “Anh đến gì?”
Lâm Thiên Việt nở một khuôn mặt : “ Bắc Khuynh liên lạc với ? Cô hiện đang ở ? một chút bọn nhỏ, bố sắp qua đời , bây giờ chỉ bọn nhỏ một cái.”
Chu Thời Huân từ chối dứt khoát: “Không rõ, cô cũng liên lạc với nhà.”
Lâm Thiên Việt hiển nhiên tin, bất kể thế nào, Chu Bắc Khuynh cũng là con gái Chu gia, tuy lúc đó thái độ , nhưng nào cha nào thật sự mặc kệ con cái? Cuối cùng Chu Bắc Khuynh dẫn theo con cái rời , nhất định vẫn là trở về Chu gia.
Nếu thì cô sống thế nào?
“ nghĩ đến chuyện cướp con, chỉ là cho bố một cái, ông cụ thật sự nguy , thể vượt qua hai ngày cũng nhất định.”
Lâm Thiên Việt xong chút kích động, gần về phía Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân hai bước, Chu Thời Huân liếc mắt một cái, khiến dừng .
Chung Văn Thanh mang nước cho bọn nhỏ ngoài lúc gặp , thấy Lâm Thiên Việt, bà cũng nhịn nhíu mày, tới: “Anh đến gì?”
Lâm Thiên Việt thấy chồng cũ, cảm xúc càng kích động hơn: “Bố sắp qua đời , chỉ con một cái, Bắc Khuynh bây giờ ở , chỉ cần cho bố bọn nhỏ, cũng sẽ chu cấp phí sinh hoạt cho con.”
Bởi vì chuyện của Chu Bắc Khuynh, đơn vị và xung quanh đều chỉ kết hôn mà còn tìm khác bên ngoài, thậm chí con cái sinh , chỉ vì trèo lên cành cao nên mới ly hôn.
Không chỉ đối tượng còn, cũng ai chịu gả cho , một nhà liền nhịn đ.á.n.h chủ ý lên đứa nhỏ do Chu Bắc Khuynh sinh .
Lâm Thiên Việt tra, nhưng hiếu thuận, đó Chu Bắc Khuynh tức giận cần con rời , len lén trở về ôm con , ở giữa đây cũng là một phen giày vò, đứa nhỏ cũng ở nhà nuôi dưỡng vài tháng.
Cho nên bố Lâm thích Chu Bắc Khuynh, nhưng đứa cháu trai .
Chung Văn Thanh mặt nặng mày nhẹ: “Lúc rõ ràng với các , chuyện của các chúng sẽ quản, cũng đừng nghĩ đến chuyện để con cho chúng , bây giờ Bắc Khuynh dẫn theo con rời , cũng với nhà, chúng cũng .”
Ánh mắt Lâm Thiên Việt lóe lên vẻ âm hiểm, lòng cam lòng: “Bà cũng là bậc cha , chẳng lẽ bà thể nhẫn tâm già qua đời vì tiếc nuối?”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Càng càng quá đáng: “Đừng thấy Chu gia các chút bản lĩnh thì ghê gớm, coi thường cái mắt cái , nếu gặp Chu Bắc Khuynh, nhà các cũng đừng hòng sống yên .”
Cái vẻ côn đồ vô cũng trỗi dậy: “Nếu bố mà tiếc nuối, các cũng đừng nghĩ gì, đến lúc đó sẽ khiêng quan tài bố đến, để hàng xóm láng giềng đều xem các bắt nạt thế nào.”
Thịnh An Ninh tức giận động thủ, loại côn đồ vô , đạo lý còn ngang ngược như thế .
Không đợi Chu Thời Huân chuyện, cô nhét An An trong lòng lòng , lao tới, trực tiếp một cước đá bụng Lâm Thiên Việt, ngày ngày đạp xe học, chân cô vẫn chút sức lực.
Trực tiếp đá lùi vài bước, đặt m.ô.n.g đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-792-se-biet-ghen.html.]
“Từ toát cái thứ não tàn như ? Còn dám đến tận nhà để uy h.i.ế.p, xem bao nhiêu bản lĩnh! Không cần chờ hôm khác đến gây rối, hôm nay liền phế .”
Nói xong giơ chân lên đá tới, dọa Lâm Thiên Việt đưa tay che mặt, liên tục lùi về phía , ngoài miệng ồn ào: “Cô thử đá một cái xem!”
Ngoài miệng thì nhát, nhưng ngừng lùi về phía .
Thịnh An Ninh đá hụt một cú, còn đá thêm nữa thì thấy kêu lên: “Dừng , cô dừng cho .”
Tiếp đó thấy Lâm xông tới, chặn mặt Lâm Thiên Việt, giang tay che chắn cho đứa con trai đang liệt mặt đất, trợn mắt Thịnh An Ninh: “Ta xem cô còn dám động thủ nữa ? Các là chỉ cậy thế h.i.ế.p !”
Thịnh An Ninh tức đến bật : “Các chạy đến nhà gây rối, còn chúng cậy thế h.i.ế.p , các còn lý lẽ ?”
Mẹ Lâm khạc một tiếng: “Cô nghĩ chúng đến ? Ai bảo Chu Bắc Khuynh ôm đứa nhỏ chạy mất, cho chúng gặp đứa nhỏ? Bây giờ các trả cháu trai cho .”
Thịnh An Ninh lạnh: “Đây là chuyện của các và Chu Bắc Khuynh, liên quan gì đến chúng , hồi đó lúc ly hôn, các chẳng vui vẻ, sắp sửa cưới một cô con dâu mới quyền thế ?”
Hàng xóm vây xem càng ngày càng nhiều, Thịnh An Ninh đương nhiên để Lâm bôi nhọ họ, cướp lời kể hết những chuyện thẹn của bọn họ , xem bọn họ còn ngượng mà nữa .
Mẹ Lâm tức đến trợn mắt, thấy xung quanh trong ngoài vài lớp hóng chuyện, trong lòng càng thêm bực bội, kéo Lâm Thiên Việt dậy: “Ngươi xem ngươi kìa, cái đồ vô dụng, một nữ nhân đ.á.n.h, ngươi sợ cái gì? Ngươi đ.á.n.h trả ? Chúng lý. Đứa nhỏ mà Chu Bắc Khuynh ôm là cháu trai của Lâm gia chúng .”
Nói xong, bà xuyên qua Thịnh An Ninh mà hét về phía Chung Văn Thanh: “Này, thông gia cũ, bà xem cái đứa con gái mà các nuôi dạy kìa, tái hôn cũng còn tính, khi lấy chồng còn là gái trinh, một cô gái tùy tiện như , Lâm gia chúng cũng xui xẻo mới cưới về nhà.”
“Các cũng dạy dỗ thế nào, khi gả qua cũng chẳng dáng con dâu, còn thật sự coi là con cái cán bộ cấp cao, suốt ngày vênh váo mười phần, chẳng chuyện gì cả. bưng rót nước hầu hạ, cuối cùng còn đòi ly hôn với Thiên Việt nhà , ai cái bệnh lẳng lơ đó tái phát, ở bên ngoài đàn ông hoang .”
Cái thời , trinh tiết của một cô gái trọng yếu.
Mẹ Lâm như , chẳng qua là đang Chu Bắc Khuynh thẹn, giáo dưỡng, tùy tiện ở cùng đàn ông, hạ tiện liêm sỉ.
Những lời ác độc , giống như một bạt tai, tát mạnh mặt Chung Văn Thanh.
Xung quanh nhiều hàng xóm như , đang xì xào bàn tán, ánh mắt kỳ lạ Chung Văn Thanh.
Chung Văn Thanh cảm thấy mặt nóng ran đau đớn, bà gì từng chịu loại sỉ nhục , đầu óc trống rỗng, thể loạng choạng, lùi vài bước thì Chu Hồng Vân đó đỡ lấy.
Chu Hồng Vân thấy , liền mở miệng c.h.ử.i rủa: “Đồ ch.ó má chạy từ , mồm đầy phun phân! Còn dám bậy nữa, xem bà đây xé rách mồm ngươi.”
Mẹ Lâm cũng là tay cừ khôi chuyên gây rối trong ngõ hẻm, sợ Chu Hồng Vân, nhảy dựng lên c.h.ử.i : “Có trúng nên chột ? Nếu gia phong các , thể nuôi dạy đứa con gái liêm sỉ như , còn hạ tiện hơn cả gái lầu xanh trong ngõ.”
Chu Hồng Vân buông Chung Văn Thanh liền nhào tới, Thịnh An Ninh nhịn động thủ, lúc Lâm cũng nhằm Chu Hồng Vân nhào tới, cô đưa chân ngáng bà một cái.
Thoáng cái khiến Chu Hồng Vân chiếm thế thượng phong, hai xé thành nhất đoàn.
Chu Thời Huân chuẩn đưa đứa nhỏ về sân , mới giải quyết vấn đề bên , thì thấy Chung Văn Thanh sắc mặt trắng bệch, vẻ sắp ngã mà ngã.
--------------------