Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 786: Tôi biết hắn ta trốn ở đâu
Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:54:15
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh rốt cuộc cùng Chu Thời Huân, dù cũng là học sinh, thể cứ xin nghỉ mãi. Trước khi cửa, còn dặn dò Chu Thời Huân, nếu tin tức gì, tối về cho .
chuẩn dẫn Mặc Mặc cùng cửa, kết quả cái thứ nhỏ thái độ khác thường. Tính cách của nó ngoan ngoãn, lắm, nhưng cố bướng dị thường, ôm c.h.ặ.t Chu Thời Huân chịu buông tay.
Mặc kệ Thịnh An Ninh dỗ thế nào, Mặc Mặc đều chịu gật đầu, cái mặt nhỏ nhắn giấu trong hõm cổ của bố chịu ló .
Chu Thời Huân thấy còn sớm, Thịnh An Ninh trì hoãn sẽ trễ học, vỗ vỗ cái lưng nhỏ của Mặc Mặc: “Em học , Mặc Mặc ở đây trông là . Một hồi bên Loạn Thành, cũng dẫn Mặc Mặc , em yên tâm .”
Thịnh An Ninh nghĩ cũng , đưa tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Mặc Mặc: “Vậy con ngoan ngoãn lời nha.”
Sau khi , Chu Thời Huân dẫn bọn nhỏ ăn xong bữa sáng, chờ Chu Nam Quang dẫn An An và Chu Chu dắt Cực Quang cùng dạo, mới ôm Mặc Mặc cửa.
Cách Cục Công an vẫn còn một đoạn đường, vốn dĩ xe buýt qua, sợ giữa đường sẽ gặp Chu Chu và An An. Bọn nhỏ thấy dẫn trai cửa, khẳng định cũng sẽ chạy theo ngoài.
Cuối cùng quyết định xuyên qua ngõ hẻm.
Mặc Mặc vẻ vui vẻ khi bố ôm, lời cũng nhiều hơn: “Mặc Mặc cũng xem, xem , bắt Mặc Mặc.”
Chu Thời Huân qua, mặc dù Mặc Mặc đặc biệt nhiều, nhưng năng lực ngôn ngữ của nó vẫn , nhấn rõ từng chữ cũng rõ ràng.
Anh bất ngờ vì Mặc Mặc lý do như : “Sao con bố hôm nay gặp bắt Mặc Mặc? Vậy Mặc Mặc chui trong cái sọt?”
Mặc Mặc chớp chớp mắt to, nghiêm túc nghĩ một hồi, đưa một ngón tay nhỏ bé vẽ một cái: “Biu một cái thoáng cái là ở đó.”
Chu Thời Huân lên, Mặc Mặc biểu đạt: “Mặc Mặc nhà chúng thật dũng cảm.”
Mặc Mặc khen chút ngượng ngùng, mím cái miệng nhỏ nhắn trộm.
Đến Cục Công an, Chu Loạn Thành cũng từ phòng thẩm vấn , đáy mắt sung mãn tơ m.á.u đỏ, ngay cả bữa sáng còn kịp ăn. Thấy Chu Thời Huân dẫn Mặc Mặc tới, hỏi: “Sao dẫn Mặc Mặc tới đây? Hai chờ một hồi, họp một cái, sẽ ngay.”
Chu Thời Huân gật đầu, ôm Mặc Mặc dạo một vòng trong sân, đến văn phòng Chu Loạn Thành chờ.
Mặc Mặc vẫn an tĩnh, đùi bố chờ một giờ, cũng hề sốt ruột, mắt thoáng cái xem chỗ , thoáng cái xem chỗ .
Một giờ , Chu Loạn Thành mới vội vàng qua, rót một ly nước đun sôi để nguội uống, mới với Chu Thời Huân: “Miệng Lý Nhị Canh quá khó cạy mở, đến tận bây giờ, một chữ cũng chịu , chỉ nhận một tội, chính là chuyện trộm Mặc Mặc .”
“Chúng bây giờ chỉ thể tìm chứng cứ lực, nếu cách nào định tội Lý Nhị Canh.”
“Hắn thừa nhận con mèo là của , nhưng thừa nhận gì với mèo, càng sẽ thừa nhận cái c.h.ế.t của Đỗ Vinh Khuếch liên quan đến , cũng thừa nhận đưa cho vợ chồng Cát Quân là nội tạng thối rữa, còn đang luôn miệng kêu oan.”
Cả đêm thẩm vấn , chiêu trò gì cũng dùng, đương nhiên cũng dùng một thủ đoạn thể , Lý Nhị Canh đều c.ắ.n răng một chữ cũng .
Đau đến mức ngất , tỉnh liền kêu oan.
Chu Thời Huân nhíu mày, những điều cũng nghĩ tới, chỉ là ngờ Lý Nhị Canh là một kẻ cứng đầu, hỏi Chu Loạn Thành: “Con mèo ?”
Chu Loạn Thành chút tiếc nuối: “C.h.ế.t buổi sáng .”
Chu Thời Huân cũng gì bất ngờ, nghĩ tới lời , những thứ sẽ hòa một thể với thể động vật, cùng sống cùng c.h.ế.t.
Chu Loạn Thành nghĩ tới một chuyện: “ , còn những thứ , cũng kiểm tra suốt đêm. Không là bốc , là nguyên nhân khác, kiểm tra thấy bất luận cái gì dị thường, cũng chứa bất luận cái gì độc tố.”
Đây là điều Chu Thời Huân nghĩ tới, nếu như , quả thật cách nào chỉ chứng Lý Nhị Canh.
Chu Loạn Thành thì lòng tin: “Chỉ cần Lý Nhị Canh còn ở đây, nhất định sẽ tìm chứng cứ.”
Chu Thời Huân gật đầu: “ thể gặp Lý Nhị Canh ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-786-toi-biet-han-ta-tron-o-dau.html.]
Chu Loạn Thành lắc đầu: “E rằng bây giờ , cấp cũng can dự vụ án , chỉ là hiệp trợ phá án thôi.”
Dù cũng quan hệ trực tiếp với vụ án, đương nhiên tránh việc xét xử vụ án.
Không thể gặp, cũng tiến triển mới, Chu Thời Huân chuẩn dẫn Mặc Mặc về nhà. Cái thứ nhỏ bé cố bướng nữa, chìa tay đòi Chu Loạn Thành bế, miệng nhỏ vẫn cứ lẩm bẩm: “Phải gặp, gặp .”
Chu Loạn Thành dở dở ôm lấy bé: “Bây giờ , đợi vài hôm nữa, chú dẫn con gặp ?”
Mặc Mặc còn khá tinh ranh, chớp chớp mắt hỏi dồn Chu Loạn Thành: “Vài hôm nữa là mấy ngày ạ?”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Loạn Thành bật : “Đứa nhỏ nhà con, bây giờ còn dễ lừa gạt nữa . Ba ngày, ba ngày nữa, chú dẫn con gặp ?”
Mặc Mặc gật đầu, nghiêm túc buông lời đe dọa: “Dọa , Mặc Mặc dọa .”
Chu Loạn Thành Mặc Mặc dọa là ý gì, chỉ cảm thấy cái giọng nhỏ nhắn đáng yêu chuyện dọa thật là buồn , xoa đầu bé: “Được, đợi đến, chú dẫn con dọa .”
Chu Thời Huân thì ý Mặc Mặc, ngờ Mặc Mặc tính cách thù tất báo, nhỏ xíu như mà dọa ngược .
Không chậm trễ công việc của Chu Loạn Thành, dẫn Mặc Mặc chào tạm biệt rời . Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, đến trường của Thịnh An Ninh, còn kịp ăn cơm trưa cùng cô .
Anh hỏi Mặc Mặc: “Chúng tìm nhé?”
Cái thứ nhỏ bé vui vẻ: “Vâng, tìm .”
Thời gian hai bố con tính toán vặn, đến cửa lớp học của Thịnh An Ninh thì lúc tan học.
Đợi đầy vài phút, Thịnh An Ninh cùng mấy bạn học trò chuyện . Nhìn thấy Chu Thời Huân và con trai, cô ngạc nhiên nhướng mày: “Sao hai bố con đến đây?”
Vừa cô bước tới, chìa tay ôm lấy Mặc Mặc, hôn lên má cái thứ nhỏ bé: “Nửa ngày gặp Mặc Mặc của , trông trai hơn .”
Mặc Mặc vui thẹn thùng, nhếch khóe miệng nhỏ nhắn toe toét.
Thịnh An Ninh trêu Mặc Mặc xong, vội vàng hỏi Chu Thời Huân: “Thế nào ? Bên Lý Nhị Canh tiến triển gì ?”
Chu Thời Huân lắc đầu: “Không chứng cứ, cách nào khiến mở miệng.”
Thịnh An Ninh thất vọng “” một tiếng: “Sao như ? Thế nếu cứ mãi tìm chứng cứ, là thể phán nặng ?”
Dù tội bắt cóc trẻ con, lúc cũng trọng tội, nếu tìm đứa bé về, lẽ chỉ phán ba đến năm năm.
Ba năm đến năm năm, hình phạt quá nhẹ!
Chu Thời Huân an ủi cô: “Không , chứng cứ nhất định sẽ tìm . Hắn nhiều chuyện như , thể nào để chút sơ hở nào.”
Thịnh An Ninh nghĩ ngợi: “Đi ăn cơm , ăn ngay ở căng tin , để Mặc Mặc nhà cũng nếm thử món cải thảo hầm đậu phụ của trường chúng .”
Lúc ăn cơm, Chu Thời Huân rằng những thứ con mèo kiểm tra bất kỳ vấn đề gì.
Thịnh An Ninh nhướng mày: “Sao thế ?”
Chu Thời Huân lắc đầu: “Có thể là khi tiếp xúc với khí thì nó biến mất .”
Thịnh An Ninh tin, đột nhiên cô nghĩ điều gì đó: “Để , thể xét nghiệm .”
--------------------