Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 770: Vẫn còn nhớ đường về nhà
Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:51:20
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chủ yếu là vì tai của Mặc Mặc đỏ một cách quá bất thường, vui vui đều sẽ chuyển thành màu đỏ, nên phát hiện cũng gì bất ngờ.
Thịnh An Ninh cũng Chu Thời Huân chuyện Mặc Mặc từng lạc, cô cố gắng nghĩ một lý do: “Không tại , một thời gian , Mặc Mặc thoải mái, khi khỏi bệnh thì tai cứ đỏ mãi.”
Chu Thời Huân liếc mắt một cái, sửa : “ thấy tai Mặc Mặc lúc nãy khi ăn cơm thì màu sắc bình thường, lúc ăn cá thì tai bắt đầu đỏ, cuối cùng đỏ bất thường, là liên quan đến tâm tình của nó ?”
Thịnh An Ninh thầm cảm thán trong lòng, quả nhiên là thông minh, chi tiết nhỏ như cũng thể chú ý, cô gật đầu: “Hình như là , giống như thích đỏ mặt , Mặc Mặc nhà chúng đại khái là thích tai đỏ.”
Chu Thời Huân gật đầu: “Mấy tháng nay chuyện gì xảy ? An An nghịch ngợm ?”
Thịnh An Ninh cảnh giác trong lòng, giọng điệu hình như chút gì đó, cô vẫn xem nhẹ vấn đề phía , lên: “Anh chỉ hỏi An An thôi , cũng nghĩ xem, An An ngày nào mà chẳng nghịch ngợm?”
Cô là giấu Chu Thời Huân chuyện nhà, chỉ là cảm thấy Chu Thời Huân mới trở về, những chuyện phiền lòng , dễ khiến cảm thấy áy náy.
Hơn nữa, chuyện qua , cũng như , cần thiết về đến nhà, khó chịu trong lòng.
Chu Thời Huân thấy Thịnh An Ninh chịu , cũng truy hỏi nữa, đôi chân dài bước lên xe, gọi cô: “Lên xe, chúng về nhà thôi.”
Thịnh An Ninh vui vẻ đỡ eo , nghiêng ở ghế xe.
Chu Thời Huân nhẹ nhàng nhón chân chấm đất, chiếc xe vững vàng chạy về phía .
Tâm tình Thịnh An Ninh , thường xuyên thấy đàn ông chở vợ con đường, một nhà ba vui vẻ đường, cô vẫn ngưỡng mộ.
Đưa tay đỡ bên hông Chu Thời Huân, khóe môi nhếch lên, nheo mắt cảm thụ gió nhẹ nhàng thổi tới mặt.
Cuộc sống bỗng chốc trở nên dễ chịu, cô cảm thán một tiếng: “Nếu mấy ngày nghỉ ngơi, chúng cũng dẫn ba đứa nhỏ dã ngoại ở công viên ? bên Vườn Bách Thảo mở cửa, bây giờ nhiều hoa hồng, hoa tường vi đều nở , vẫn .”
Lúc công viên cũng nhiều , nhưng sẽ cảnh tượng chen chúc , xe cộ tấc bước khó như .
Bây giờ công viên cơ bản cũng đều là cuối tuần, cha dẫn con cái dã ngoại, hoặc là chèo thuyền hồ.
Thịnh An Ninh cảm thấy ba bảo bối nhỏ nhà cô quá ít cơ hội ngoài, chủ yếu là Chủ nhật chỉ nghỉ một ngày, cô cũng thấy thích động đậy.
Chu Thời Huân ừ một tiếng: “Mấy ngày đều nghỉ ngơi.”
Thịnh An Ninh Chu Thời Huân nghỉ ngơi vài ngày, bỗng nhiên chút học, cũng ở nhà nghỉ ngơi.
Hai dẫn Mặc Mặc về đến nhà, Chung Văn Thanh và Chu Nam Quang vẫn còn ở trong sân chơi với An An và Chu Chu, thấy bố trở về, An An lập tức nhào tới ôm chân Chu Thời Huân: “Bố, bố, ? Bố dẫn An An.”
Chu Thời Huân dừng xe, tiên bế Mặc Mặc đang ngủ say tay lái xuống đưa cho Chu Nam Quang, mới cúi ôm An An lên, xoa xoa b.í.m tóc nhỏ của cô bé: “Bố đón về nhà, bây giờ ôm An An ?”
An An thỏa mãn, vui vẻ gật đầu: “Được.”
Chu Nam Quang ôm Mặc Mặc, cái thứ nhỏ bỗng chốc tỉnh , mơ mơ màng màng một vòng, lập tức chìa tay để Thịnh An Ninh ôm.
Chung Văn Thanh ở một bên : “Ai ôm mà chẳng như ? Còn cứ nhất định ôm.”
Thịnh An Ninh ôm Mặc Mặc, liền thấy Chu Thời Huân một tay ôm An An, một tay ôm Chu Chu lên, đối với con cái, cũng xem nhẹ, vẫn tỉ mỉ.
Vào nhà xuống, Chung Văn Thanh gọi Chu Hồng Vân lấy dưa hấu cắt, với Thịnh An Ninh: “Sáng nay Bác trai con cho qua đưa mấy quả dưa hấu, là dưa của căn cứ thí nghiệm, chín tương đối sớm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-770-van-con-nho-duong-ve-nha.html.]
Thịnh An Ninh vẫn kinh ngạc: “Thời điểm thể ăn dưa hấu, đúng là hiếm .”
Trên chợ vẫn bán dưa hấu, sớm nhất cũng đến hạ tuần tháng năm mới dưa hấu đưa thị trường.
Chung Văn Thanh gật đầu: “Cũng là , sợ An An và Chu Chu thấy sẽ ầm lên đòi ăn, nên lén lút giấu , mỗi ngày chỉ cho bọn nhỏ ăn một chút thôi, bây giờ trời vẫn còn lạnh, dưa hấu thể ăn nhiều.”
Chu Hồng Vân nhanh bưng dưa hấu cắt sẵn tới. Mấy đứa nhóc thấy dưa hấu, vui vẻ đến mức cũng cần bố nữa. An An khanh khách chạy đến bàn , chỉ dưa hấu đầu Thịnh An Ninh: “Dưa hấu, , dưa hấu.”
Thịnh An Ninh : “ là dưa hấu. An An đưa cho ông nội, bà nội và cô bậc xong mới ăn nhé.”
An An lời, cầm một miếng dưa hấu chạy nhét tay ông nội, cầm một miếng khác nhét cho bà nội. Chu Chu cũng học theo, lấy dưa hấu cho bố và .
Chỉ Mặc Mặc, một khuôn mặt như ngủ dậy, dựa bên cạnh Thịnh An Ninh, hứng thú với dưa hấu.
Đợi nửa năm thật vất vả mới ăn dưa hấu, cảm giác dưa hấu ngọt ngào đặc biệt. An An và Chu Chu hai giống như hai tiểu lão hổ, bàn ôm dưa hấu gặm.
Chung Văn Thanh , một khuôn mặt từ ái: “Mỗi Chu Chu và An An ăn uống, cảm thấy đồ ăn đặc biệt ngon.”
Bà Mặc Mặc đang dựa bên cạnh Thịnh An Ninh: “Sao Mặc Mặc ăn dưa hấu thế?”
Mặc Mặc lắc đầu, vẫn dựa bên cạnh Thịnh An Ninh, đôi mắt cũng thần thái gì, một khuôn mặt như ngủ dậy.
Thịnh An Ninh còn đặt dưa hấu mũi Mặc Mặc, để bé ngửi mùi thanh ngọt của dưa hấu, kết quả Mặc Mặc vẫn hứng thú gì.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chung Văn Thanh lo lắng, qua sờ trán Mặc Mặc: “Có chỗ nào thoải mái ? Bụng thoải mái ?”
Thịnh An Ninh cũng sờ trán Mặc Mặc, bảo bé thè lưỡi xem, đều bình thường: “Không vấn đề gì cả, là ngủ dậy , là đưa nó về phòng ngủ tiếp một hồi?”
Chu Thời Huân dậy qua: “ bế nó .”
Thịnh An Ninh thấy An An và Chu Chu ăn dưa vui vẻ, căn bản mặc kệ bố , nên cô cùng Chu Thời Huân trở về phòng.
Chung Văn Thanh vẫn khá lo lắng, dặn dò một câu: “Nếu thoải mái, một hồi cho nó uống một viên men tiêu hóa.”
Trở về phòng, Thịnh An Ninh vẫn cảm thấy khá kỳ lạ: “Sao tự nhiên thoải mái thế nhỉ? Có buổi trưa ăn nhiều quá, bây giờ ăn vô ?”
Chủ yếu Mặc Mặc cũng là tiểu bằng hữu thích ăn dưa hấu, cho dù bụng no, thật vất vả thấy dưa hấu, cũng hứng thú mới đúng.
Chu Thời Huân đặt Mặc Mặc lên giường, đưa tay đỡ bờ vai nhỏ của bé, để bé xuống.
Kết quả tiểu gia hỏa lật dậy, nắm lấy tai nhỏ Thịnh An Ninh, trong mắt cũng còn vẻ buồn ngủ, long lanh đặc biệt sáng.
Thịnh An Ninh đột nhiên phản ứng , Mặc Mặc đây là quên lời hẹn, vẫn luôn nhớ dọa bố.
Nhân lúc Chu Thời Huân chú ý, cô gật đầu với Mặc Mặc.
Mặc Mặc nắm lấy tai nhỏ, gãi gãi, đưa tay chỉ ngoài cửa sổ. Chu Thời Huân gần như là phản xạ điều kiện đầu , liền thấy rèm cửa tự động từ từ kéo , từ từ kéo , đó cửa sổ một mặc một bạch y, rõ mặt…
--------------------