Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 769: Dọa bố sợ chết khiếp
Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:51:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh Minh Viễn nấu cơm, Chu Thời Huân qua giúp một tay. Thịnh Minh Viễn nhân cơ hội chuyện riêng với Chu Thời Huân nên bảo Thịnh An Ninh dẫn hai đứa nhỏ phòng khách chơi.
Thịnh An Ninh cũng Thịnh Minh Viễn và Chu Thời Huân chuyện cần , cô dắt hai nhóc con chơi xếp hình.
Tình cảm của Mặc Mặc dành cho bố ruột cũng chỉ ở mức đó, giống An An Chu Chu, lâu ngày gặp bố, cứ dính c.h.ặ.t lấy bố rời.
Nó thích hơn, gọi là nó chút do dự theo Thịnh An Ninh.
Đợi trong bếp chỉ còn Thịnh Minh Viễn và Chu Thời Huân, Thịnh Minh Viễn chỉ huy Chu Thời Huân cắt thịt thành lát mỏng: “Lát nữa xào một đĩa thịt heo xào hai , thêm món thịt luộc cay, đều là món An Ninh thích.”
Chu Thời Huân ngoan ngoãn qua cắt thịt, Thịnh Minh Viễn chắp tay lưng một bên : “Mỏng hơn chút nữa cũng . Lần con về, nữa ? Sẽ qua một thời gian ngoài chứ? Tuy đây là công tác của con, nhưng đôi khi, lúc xông pha cũng nên nghĩ đến gia đình một chút.”
“Đương nhiên, can thiệp công tác của con, chỉ là thấy trong nhà còn ba đứa nhỏ, An Ninh học cũng thời gian chăm sóc ba đứa. Buổi tối về, sức lực một con bé hạn, dỗ ba đứa nhỏ cũng khá mệt. Cho nên vất vả nhất chính là cha con.”
“Nếu con thể ở nhà nhiều hơn thì hơn.”
Chu Thời Huân lên tiếng, cúi đầu cắt thịt lát nhanh nhẹn.
Thịnh Minh Viễn cũng tiện thêm nhiều, tuy cha, ông lòng riêng, nhưng trách nhiệm vai Chu Thời Huân, ông thể quá ích kỷ.
Im lặng một hồi: “Cách đây một thời gian, Mặc Mặc trộm , con chuyện ?”
Chu Thời Huân sững , thẳng Thịnh Minh Viễn: “Xảy chuyện gì?”
Anh về nhà cũng ai cho chuyện , trong nhà thêm một con Cực Quang, Chu Nam Quang cũng chỉ là để chơi với An An và Chu Chu, những chuyện khác lẽ cũng kịp nhiều.
Bây giờ nghĩ , trong nhà thêm một con ch.ó, là một con Tuyết Ngao như Cực Quang, cũng là vì Mặc Mặc từng trộm .
Thịnh Minh Viễn kể bộ quá trình Mặc Mặc trộm, bao gồm cả việc lão thầy bói là chủ mưu, và cuối cùng còn chạy thoát: “ cứ cảm thấy chuyện thể đơn giản như , lão già đó trộm đứa nhỏ bằng cách nào? Cuối cùng còn thể chạy thoát khỏi sân của cục công an, đến giờ vẫn thấy bóng , bản lĩnh lớn như ? Có khi nào còn đồng phạm ?”
“Những bắt một ngày, lòng còn yên một ngày, cứ nhịn mà nghĩ rốt cuộc là chuyện gì? Sau còn đến nữa ? Vậy đứa nhỏ mất, còn thể về đúng lúc ? Hai ngày Mặc Mặc mất tích, An Ninh suy sụp , con bé tìm kiếm bên ngoài suốt ngày đêm, mỗi con hẻm gần đó đều con bé tìm khắp.”
“May mắn là Mặc Mặc tìm , nếu , haizz…”
Thịnh Minh Viễn thở dài một tiếng, ông Chu Nam Quang và Thịnh An Ninh bọn họ chắc chắn sẽ chỉ báo tin vui mà báo tin buồn cho Chu Thời Huân, những chuyện bây giờ chắc chắn sẽ nhắc đến, cũng chỉ qua loa vài câu.
Sợ sẽ cảm thấy gánh nặng trong lòng.
ông thấy các con gặp nguy hiểm nữa, hơn nữa chuyện , vốn dĩ Chu Thời Huân cũng nên .
Sắc mặt Chu Thời Huân dần dần trầm xuống, trong đôi mắt vốn dĩ lạnh nhạt dâng lên sát khí, nhưng chỉ thoáng qua, gân xanh thái dương đều nổi lên, cố gắng kiềm nén cơn giận trong lòng.
Anh chợt nhớ , lão thầy bói từng một câu, rằng nếu cứu Thịnh An Ninh, thì lấy mạng đổi mạng.
Lần Thịnh An Ninh gặp chuyện may, khi hôn mê nhiều ngày tỉnh , cứ như là một tái sinh, Chu Thời Huân cũng cảm thấy tổn thất gì, đó, còn tự giễu, nên tin lời của một lão thầy bói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-769-doa-bo-so-chet-khiep.html.]
Cho dù Thịnh An Ninh trải qua sự kiện ly kỳ mới đến thế giới , cũng thể tin lời hoang đường “một mạng đổi một mạng” gì đó.
Hiện tại là lão thầy bói quấy phá ở giữa, chuyện thể khiến nghĩ nhiều.
Thịnh Minh Viễn thấy sắc mặt Chu Thời Huân âm trầm, luồng khí lạnh lẽo quanh lập tức ập tới, sợ Chu Thời Huân quá mức phẫn nộ: “Hiện tại Mặc Mặc , bất quá, con trở về cũng , nhất là tìm lão thầy bói , như mới thể vĩnh viễn trừ hậu họa.”
Chu Thời Huân im lặng gật đầu: “Bố, yên tâm, con nhất định sẽ bảo vệ An Ninh và bọn nhỏ.”
Thịnh Minh Viễn đương nhiên tin tưởng, thế giới , ông cảm thấy Chu Thời Huân là đáng tin cậy nhất, còn đáng tin hơn cả Chu Loan Thành, một đứa nhỏ lên từng chút một từ tầng lớp thấp nhất, thể chịu khổ và tuyệt đối đủ thông minh.
Đưa tay vỗ vỗ vai Chu Thời Huân: “Bố tin con, với con một tiếng, chỉ là con sự chuẩn trong lòng.”
Lấy con d.a.o bếp từ tay Chu Thời Huân: “Được , con cùng An Ninh và Mặc Mặc , bố cơm là .”
Chu Thời Huân , nhưng cũng tiện để Thịnh Minh Viễn một cơm trong bếp.
Anh giúp Thịnh Minh Viễn cơm trong bếp.
Bữa trưa phong phú, thịt kho tàu, thịt luộc thái lát, còn cá sốt chua ngọt, mì xào thịt.
Lâm Uyển Âm buổi trưa việc ở trường nên về ăn cơm, Thịnh Minh Viễn dẫn Chu Thời Huân và Thịnh An Ninh cùng ăn, ăn trò chuyện về một chính sách gần đây.
Chu Thời Huân cũng vẻ mặt bình thường, thỉnh thoảng cũng thể đáp Thịnh Minh Viễn vài câu, bầu khí ngược hòa hợp. Hoàn , hai mới một cuộc chuyện nghiêm túc.
Thịnh An Ninh cũng phát hiện, bởi vì Chu Thời Huân ở đây, cô cảm thấy ăn cơm đặc biệt ngon miệng, lông mày bay lên vui vẻ gỡ xương cá trong thịt cá cho Mặc Mặc và Đa Đa, lời cũng trở nên nhiều hơn: “Hôm nay ông ngoại cá ngon thật đấy, Mặc Mặc ăn nhiều hơn , Đa Đa cũng ăn nhiều, bụng nhỏ ăn tròn vo ?”
Mặc Mặc vui vẻ vỗ vỗ bụng nhỏ, còn nghiêm túc gật đầu: “Bụng nhỏ tròn , Mặc Mặc ăn no căng.”
Chu Thời Huân gần như ăn bao nhiêu, chỉ luôn Thịnh An Ninh với ánh mắt dịu dàng, Mặc Mặc, thằng bé hình như thích chuyện hơn lúc , hơn nữa nhấn rõ từng chữ cũng rõ ràng.
Ăn xong cơm, Thịnh Minh Viễn liền giục họ trở về: “Ngủ trưa cũng về nghỉ ngơi , bố con chắc chắn cũng đang ở nhà chờ các con về đấy, Thời Huân mới về, cũng về nghỉ ngơi cho .”
Thịnh An Ninh cũng khách khí: “Vâng, ngày mai chúng con đến.”
Chu Thời Huân đến đây là xe buýt, lúc về, đẩy xe đạp của Thịnh An Ninh, Mặc Mặc ở phía , mới ăn cơm xong, tay nhỏ bé nắm lấy tay lái xe đạp, chút buồn ngủ.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh An Ninh bên cạnh Chu Thời Huân, nghiêng đầu thoáng cái Mặc Mặc đang gật gù ngủ, nhịn lên: “Mặc Mặc mỗi ngày sinh hoạt quy củ nhất, chỉ cần ăn cơm trưa xong là ngủ, giờ e là buồn ngủ .”
Chu Thời Huân rũ mắt con trai một cái, nhíu mày: “Tai của Mặc Mặc là thế? Sao cứ đỏ mãi ?”
Thịnh An Ninh quen với việc một bên tai của Mặc Mặc thỉnh thoảng đỏ ửng, nhưng quên mất Chu Thời Huân từng thấy, cô ngây một chút, nhất thời nên thế nào, mới dễ dàng chấp nhận.
--------------------