Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 758: Triều Dương đã về
Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:51:08
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bởi vì Chu Nam Quang và Chu Triều Dương trở về vội vàng, bữa trưa hầm một cái giò heo, món mì tương đen, cả nhà vui vẻ cùng ăn cơm.
Mắt Chung Văn Thanh sưng đỏ, nhưng bà vẫn luôn , còn ngừng gắp thịt cho Chu Triều Dương: “Xem Triều Dương ngoài đợt gầy nhiều quá, ăn nhiều thịt .”
Chu Triều Dương sờ sờ má, đầu Thịnh An Ninh: “Chị dâu, em gầy hả? Sao em thấy mập lên ?”
Thịnh An Ninh : “Ừm, gầy, chỉ là đen một chút thôi.”
Chu Triều Dương hắc hắc : “Xong , vốn dĩ trắng, giờ còn đen hơn nữa.”
Nghĩ đến điều gì đó, cô phụt thành tiếng: “Tống Tu Ngôn còn đen hơn, ngờ một trắng trẻo như cháy nắng thành cục than đen.”
Chung Văn Thanh ngạc nhiên: “Tu Ngôn cũng ?”
Chu Triều Dương gật đầu: “Vâng ạ, cùng cùng về, giờ về nhà .”
Chung Văn Thanh khá bất ngờ, bà cũng tình cảm của Tống Tu Ngôn dành cho Chu Triều Dương, nhưng hiện tại lúc để nhắc đến, cuối cùng bà gì cả.
Chu Triều Dương bổ sung thêm một câu: “ Tống Tu Ngôn là vì công việc, chỉ là xong việc thì chờ bọn em mấy ngày.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh An Ninh Chu Triều Dương, đôi mắt sáng ngời rạng rỡ , còn thấy ánh sáng, thì giống như , kỳ thật giống.
Ăn xong bữa trưa, Chung Văn Thanh bảo Chu Nam Quang và Chu Triều Dương nghỉ ngơi một chút.
Chu Triều Dương lắc đầu: “Em thể nghỉ ngơi, em nhanh ch.óng đến đơn vị báo danh xin nghỉ phép, nếu đầu cần em nữa.”
Nói , cô đeo ba lô lên, hôn từng đứa trẻ một, Mặc Mặc ghét bỏ vặn khuôn mặt nhỏ nhắn , Chu Triều Dương ôm khuôn mặt nhỏ của nó, cưỡng ép hôn một cái lên trán nó, ánh mắt ghét bỏ của Mặc Mặc, tâm trạng cô , ha ha lớn.
Cô sân đẩy chiếc xe đạp của , thấy chiếc xe lau chùi sáng bóng, khen Chu Hồng Vân: “Cô Hồng Vân, chắc chắn là cô giúp cháu lau xe đạp đúng .”
Chu Hồng Vân : “ , cách một thời gian lau cho cháu, cứ nghĩ là ngày nào đó cháu trở về thì xe để .”
Chu Triều Dương cong mắt cảm ơn: “Cô vất vả , đợi tối về cháu mua đồ ăn ngon cho cô nha.”
Nói xong, cô đạp xe từ trong sân, phóng ngoài cửa, còn bấm chuông xe kêu leng keng giòn giã.
Chu Hồng Vân Chu Triều Dương cửa, đầu với Chung Văn Thanh: “Xem Triều Dương nhà kìa, suốt ngày cứ như một quả táo vui vẻ, chẳng phiền não là gì.”
Chung Văn Thanh lời , nước mắt lập tức tuôn rơi, dọa Chu Hồng Vân nhảy dựng: “Chị dâu, đây là ? Có chuyện gì xảy ?”
Bà chợt nghĩ đến, khi nhắc đến Lục Trường Phong, Chu Triều Dương trả lời đơn giản, bàn ăn, cũng ai nhắc đến Lục Trường Phong, nếu Lục Trường Phong vẫn , Chung Văn Thanh chắc chắn sẽ hỏi thăm.
Dù cũng là con rể, sẽ quan tâm sống .
Chu Hồng Vân dám nghĩ sâu hơn: “Có thằng Trường Phong xảy chuyện ?”
Chung Văn Thanh mở miệng giọng nghẹn ngào: “Triều Dương đáng thương của , phận khổ thế ?”
Mắt Chu Hồng Vân cũng đỏ hoe ngay lập tức, bà cũng đau lòng cho Chu Triều Dương, đứa trẻ mất cha từ nhỏ, mặc dù Chu Nam Quang và Chung Văn Thanh đối xử với cô như con ruột, nhưng thể bù đắp sự thiếu vắng cha ruột bên cạnh.
Thật vất vả mới tìm đàn ông thích để kết hôn, kết quả sống một ngày, đàn ông mất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-758-trieu-duong-da-ve.html.]
Thịnh An Ninh một bên lên tiếng, trong lòng cũng dễ chịu, an ủi Chu Triều Dương, nhưng bắt đầu từ .
Chu Triều Dương chính là đồng tình, an ủi cô, cho nên mới giả vờ như chuyện gì xảy , chỉ là ánh sáng trong đáy mắt cô biến mất.
...
Tống Tu Ngôn ngoài mấy tháng về nhà, Tống Nãi Nãi đứa cháu trai đen gầy thì đau lòng thôi: “Cháu xem mấy tháng nay cháu chạy ? Sao cũng gửi thư về nhà một tiếng.”
Tống Tu Ngôn : “Không bình an trở về ? Hơn nữa, nhỡ thư thất lạc đường thì ? Chỉ cần bà nhận giấy báo t.ử của , thì vẫn bình an vô sự.”
Tống Nãi Nãi tức giận đưa tay đ.á.n.h : “Cháu xem cháu kìa, lớn từng mà vẫn ngày ngày năng lung tung.”
Đánh mấy cái, thấy hả giận, bà trừng mắt : “Đừng tưởng bà , cháu là vì Chu gia tứ nha đầu, kết hôn , cháu vẫn quên ? Tam , vài chuyện chúng thể .”
Tống Tu Ngôn dở dở : “Bà ơi, bà nghĩ thế? Chúng cháu là bạn bè , bạn bè gặp khó khăn thì nên giúp đỡ ? Vậy cháu giúp cô chẳng là điều nên ?”
“Chúng cháu cũng coi như lớn lên cùng , cô còn giúp cháu đ.á.n.h , tình cảm như em , nên nghĩa khí vẫn giữ.”
Tống Nãi Nãi hừ một tiếng: “Cháu chỉ cái miệng dẻo. Dù thì chuyện vô đạo đức , nhà chúng mấy đời nay từng chuyện như , nếu cháu dám , bà sẽ bảo bố cháu đ.á.n.h gãy chân cháu.”
Tống Tu Ngôn , đẩy vai Tống Nãi Nãi: “Không , , bà ơi, cháu đói , cháu nhớ món cải củ mù tạt và bánh màn thầu nướng bà .”
Tống Nãi Nãi lầm bầm một tiếng, đành lòng để cháu đói, liền bếp bận rộn chuẩn đồ ăn.
Tống Tu Ngôn xổm trong sân, rửa mặt bằng vòi nước, nghĩ đến Chu Triều Dương tang lễ Lục Trường Phong, tỉnh ba ngày hôn mê, câu đầu tiên cô với là: “Tống Tu Ngôn, sẽ bao giờ thích một nào nữa, thích một thật sự quá đau, quá đau .”
“Tống Tu Ngôn, cũng đừng thích bất cứ ai, như sẽ đau lòng.”
Trong lòng Tống Tu Ngôn đột nhiên dâng lên vị đắng chát, lan thẳng đến cổ họng, nuốt xuống một cái, cảm thấy là sự đắng chát vô tận.
Vị đắng lan mắt, cảm thấy đáy mắt nóng lên.
Tống Tu Ngôn vội vàng vốc một vũng nước tạt lên mặt, nước lạnh buốt kích thích, đè nén cảm giác rơi lệ.
Tống Nãi Nãi bưng một đĩa bánh màn thầu chiên dầu, một đĩa cải củ mù tạt từ nhà bếp , liền thấy Tống Tu Ngôn đang xổm trong sân hút t.h.u.ố.c, vẻ mặt thất thần, c.ắ.n đầu t.h.u.ố.c lá lên trời.
Bà thở dài trong lòng, nhưng ngoài mặt hề sắc mặt : “Còn học cả hút t.h.u.ố.c nữa, mau ăn cơm .”
Tống Tu Ngôn vội vàng dụi tắt t.h.u.ố.c, dậy đỡ lấy đồ ăn trong tay Tống Nãi Nãi: “Tay nghề của bà bây giờ càng ngày càng , ngửi mùi thôi cháu chảy nước miếng .”
Tống Nãi Nãi hừ lạnh một tiếng: “Cháu chỉ cái miệng dỗ , mau ăn cơm . Lần trở về là nghỉ ngơi vài ngày mới ?”
Tống Tu Ngôn lắc đầu: “Không , lát nữa ăn cơm xong cháu sẽ luôn. Dạo cháu ở đây, công việc chất đống, lát nữa cháu sẽ chuyển đến ký túc xá ở.”
Nói đến công việc, Tống Nãi Nãi cũng nghĩ nhiều: “Thế thì cũng nghỉ ngơi một chút chứ, hơn nữa nhà chúng cách đơn vị của các cháu cũng xa, cháu về về cũng mất bao nhiêu phút. Hơn nữa, về nhà chẳng còn cơm nhà để ăn ? Cơm tập thể ở căng tin đơn vị thì mà ngon ?”
Tống Tu Ngôn : “Không ạ, cháu quen . Đến lúc đó cháu nhất định sẽ thường xuyên về thăm bà.”
Anh Chu Triều Dương sẽ ở ký túc xá, nên đến đó để canh chừng cô.
--------------------