Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 747: Mặc Mặc nhìn bọn họ
Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:50:13
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lưu Thúy Hà ánh nắng ngoài sân rải mặt đất, để những vệt sáng lốm đốm, trông ấm áp, nhưng cô cảm thấy lạnh lẽo vô cùng.
Nghĩ đến cảnh thấy, cô gọi chồng đang sửa xe: “Cát Quân, ai sân ? Anh thấy một mặc đồ trắng ?”
Cát Quân xoay bàn đạp, đầu cũng ngẩng lên: “Cửa lớn cài then, ma quỷ mới ?”
Nói đến ma quỷ, Lưu Thúy Hà thấy da đầu tê dại, một cỗ lạnh lẽo chạy dọc sống lưng, cô trừng mắt chồng một cái: “Sáng sớm tám đạo hồ đồ cái gì?”
Tĩnh táo một chút, cô Mặc Mặc đang ở giữa giường, ngửa khuôn mặt nhỏ nhắn cô, đôi mắt to sạch sẽ, sáng ngời cô.
Lưu Thúy Hà chợt nghĩ đến những lớn tuổi thường mắt trẻ con sạch, thể thấy những thứ mà lớn thấy , đứa nhỏ là thật sự thấy ?
Nghĩ , cô thêm hai bước về phía , đột nhiên nhớ một vấn đề, cô và Cát Quân vì an , sợ khác phát hiện, ban ngày cửa lớn khóa từ bên ngoài, cửa phòng và cửa sổ đều đóng, rèm cửa cũng kéo !
Rèm cửa mở từ lúc nào!
Lưu Thúy Hà vội vàng , tấm rèm cửa kéo sang một bên. Cát Quân ngoài, hề động rèm cửa, chắc chắn .
Trong căn phòng chỉ cô và đứa nhỏ, mà đứa nhỏ giường cũng hề nhúc nhích, cũng cô, thì là ai?
Nghĩ đến đó, cô chạy ba bước hai bước lên giường, đưa tay ôm lấy Mặc Mặc, kéo giọng cổ họng lên gọi: “Cát Quân, Cát Quân!”
Giọng cô biến âm, tiếng cuối cùng vỡ giọng run rẩy.
Cát Quân với một tay dính đầy dầu máy đen , sắc mặt khó coi: “Cô sợ khác trong nhà ? Sáng sớm quỷ kêu cái gì?”
Lưu Thúy Hà đưa ngón tay chỉ cửa sổ: “Anh xem rèm cửa kìa.”
Cát Quân liếc mắt một cái, nhíu mày: “Cô việc gì mở rèm cửa gì? Vạn nhất thấy thì bây giờ?”
Vừa lầm bầm qua kéo rèm cửa , ngoài miệng còn lặp lặp : “Đây là rước một đứa nhỏ về, mà là rước một tiểu tổ tông về thì , nếu đứa nhỏ là ngốc t.ử, nhất định bán nó , thật là xui xẻo c.h.ế.t .”
Lưu Thúy Hà để ý đến những chuyện khác: “Vừa , Đại Tráng bảo bên ngoài, đầu liếc mắt một cái, thấy một mặc đồ trắng, rõ mặt, ngay ngoài cửa sổ, đợi đến khi rõ thì thoáng cái thấy nữa. Cho nên mới qua hỏi ai sân . Sau đó phát hiện rèm cửa đang mở.”
Cát Quân sửng sốt một chút, tấm rèm cửa sổ lưới kéo , đầu Lưu Thúy Hà, cùng đứa nhỏ cô ôm c.h.ặ.t trong lòng. Đứa nhỏ mím cái miệng nhỏ nhắn, trợn mắt , đôi mắt sáng.
Anh nhíu mày càng thâm sâu hơn: “Cô đừng hồ đồ, ban ngày ban mặt còn thể thấy ma ?”
Anh Mặc Mặc thật sâu một cái: “Cô xem đứa nhỏ chuyện gì ? Nếu thật sự chuyện, đứa nhỏ nhất định sẽ nháo, , mau cơm , còn nữa.”
Lưu Thúy Hà vẫn nỗi sợ hãi bao trùm, ngẫm cũng hiểu lời Cát Quân sai, nếu thật sự chuyện, đứa nhỏ thể an tĩnh như , cô buông Mặc Mặc : “Vậy đây trông đứa nhỏ, cơm, với , đừng đ.á.n.h nó nha. Nói cho cùng vẫn là một đứa nhỏ, chúng nuôi, thì nên coi như con ruột.”
Chủ yếu là vì đứa nhỏ, cô cũng ngẩng đầu lên , thật vất vả mới ôm một đứa nhỏ về, nhất định nuôi dưỡng cho .
Cát Quân hừ một tiếng, chút nhịn : “Được , cô mau .”
Lưu Thúy Hà mới ngoài, đến cửa nhà bếp dừng bước. Cửa sổ nhà bếp hướng về phía bắc, phía nhà còn một cây hòe, nhà bếp quanh năm thấy ánh nắng.
Ban ngày , trong phòng tối, khi còn cần bật đèn.
Nghĩ đến những thứ thấy, giờ phút cô chút dám đẩy cửa , luôn cảm giác trong căn phòng tối tăm, chừng góc nào đó đang thứ gì đó xổm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-747-mac-mac-nhin-bon-ho.html.]
Cô nhát gan về phòng gọi Cát Quân: “Cát Quân, ôm đứa nhỏ, chúng cùng nhà bếp, sợ.”
Cát Quân mắng một câu: “Cái đồ vô dụng nhà cô, xem thể dọa c.h.ế.t cô .”
Ngoài miệng , nhưng vẫn dậy đưa tay ôm Mặc Mặc, Mặc Mặc giãy giụa thoát , chỉ thể ngoan ngoãn mặc kệ ôm, một bàn tay nhỏ bé còn gẩy gẩy cái tai đỏ ửng .
Lưu Thúy Hà cửa mấy cái , xác định bên ngoài cửa lớn động tĩnh, liền dẫn Cát Quân nhanh ch.óng nhà bếp, bảo Cát Quân ôm đứa nhỏ bếp , cô mới vội vàng theo .
Cô nhóm lò than tổ ong, đó nhào bột cán mì, còn tìm chuyện để với Cát Quân: “Làm mì trứng thôi, trứng gà còn bốn quả, để dành hai quả lát nữa hấp trứng gà cho đứa nhỏ ăn.”
Có một điểm cô vẫn vui, tuy đứa nhỏ lên tiếng, nhưng cũng kén ăn, cho ăn cái gì cũng ăn.
Cát Quân cũng ý kiến: “Cô xem là .”
Anh đặt Mặc Mặc ở một bên cái ghế nhỏ, để bé tự , móc từ trong túi áo một bao t.h.u.ố.c lá khô quắt, đổ nửa ngày mới đổ một cây t.h.u.ố.c lá.
Ngậm t.h.u.ố.c lá, lấy hộp diêm rút một cây, quẹt mấy cái cháy, trong miệng lẩm bẩm c.h.ử.i một câu tục tĩu, dùng sức quẹt một cái, “Phù” một tiếng, một ngọn lửa bỗng chốc bùng lên.
Ngọn lửa thoáng cái bùng lên táp mặt Cát Quân, một trận bỏng rát, Cát Quân vội vàng ném diêm, kêu t.h.ả.m một tiếng ôm mặt.
Lưu Thúy Hà đang nhào bột thấy tiếng động vội vàng đầu , thấy Cát Quân ôm mặt, hai tay dính đầy bột chạy tới: “Sao thế? Sao ngửi thấy mùi khét?”
Cát Quân chỉ cảm thấy mặt nóng rát đau đớn, thở một , bỏ tay xuống cho Lưu Thúy Hà xem: “Cô xem mặt , mặt thương ?”
Dưới mắt, một mảng lớn bằng hai đồng xu đỏ lên, còn nổi bọt nước thể thấy rõ bằng mắt thường.
Lưu Thúy Hà “Ai nha” một tiếng: “Sao bỏng nghiêm trọng như ? Bị bỏng thế nào?”
Vừa , bọt nước càng lúc càng lớn, to bằng mấy hạt đậu nành: “Trông vẻ nghiêm trọng, cần bệnh viện ?”
Dù cũng là mặt, khéo thể để sẹo.
Cát Quân chỉ cảm thấy đau thấu tim, nhưng bệnh viện: “Thật là tà môn, chỉ quẹt một que diêm mà thể bỏng mặt.”
Vừa “xì xì ha ha” thở dốc bên ngoài tìm gương xem.
Lưu Thúy Hà cũng cảm thấy khó hiểu, một que diêm lợi hại như ? Còn thể bỏng mặt thành như thế, vô tình liếc mắt một cái Mặc Mặc đang ghế.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Đứa nhỏ ngoan ngoãn ghế, khi cô qua, bé cũng ngẩng khuôn mặt nhỏ bé cô, đôi mắt to sáng long lanh.
Lưu Thúy Hà cũng nghĩ nhiều, nhào bột.
Cát Quân ở bên ngoài hồi lâu mới , trong miệng lẩm bẩm c.h.ử.i rủa: “Con nó, thật là tà môn, bỏng nghiêm trọng như .”
Tuy nhiên vẫn dùng kim châm vỡ bọt nước, đó bôi một lớp kem đ.á.n.h răng lên , lúc cảm giác lạnh buốt kích thích, cũng phân biệt là đau nữa, là đau đến tê dại .
Lưu Thúy Hà thấy mặt , liền nhắc tới: “Sau bớt hút t.h.u.ố.c , cũng là thứ gì.”
Cát Quân thèm để ý lời cô bát sát, xuống cầm diêm, cam lòng quẹt hết cây đến cây khác...
--------------------