Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 745: Anh trai về nhà

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:50:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Trong sân náo loạn cả lên, nhưng một ai giúp ông thầy bói đỡ, chủ yếu là vì bình thường cũng chẳng qua gì với ông .

 

Ông thầy bói sống một , bình thường trông cũng bẩn thỉu hề hề, thể nổi, hơn nữa nghề nghiệp là xem bói. Mặc dù đều ông xem chuẩn, trong sân cũng tìm ông xem một quẻ, xem cơ hội thăng chức kiếm tiền lớn , để khỏi thuê nhà mãi.

 

vì sĩ diện, “Phá Tứ Cựu” mới qua lâu, họ thể tiếp tục tư tưởng phong kiến đầu độc ?

 

Cho nên đều cố kìm nén, trong lòng nghĩ gì thì ngoài miệng chê bai lẫn .

 

Ông thầy bói ôm cổ, lưng còng dựa tường ho sặc sụa, miệng ngừng : “Các … các thể cậy thế h.i.ế.p , vu oan cho ai thì vu oan, sẽ kiện các .”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Chu Loạn Thành một tay nắm c.h.ặ.t khuỷu tay Thịnh An Ninh, áp chế sự bốc đồng của cô, một bên trầm tư chằm chằm ông thầy bói, đó kéo Thịnh An Ninh: “Tẩu Tử, chúng về nhà , chuyện còn cứ để lo. Chị yên tâm, nhất định thể tìm Mặc Mặc về nhà.”

 

Giọng lớn nhỏ, vặn đủ để mỗi trong sân đều thấy.

 

Có Chu Loạn Thành kéo, Mộ Tiểu Vãn và Tôn Tuyết Mai ở một bên đẩy, Thịnh An Ninh đành theo bọn họ rời .

 

Ông thầy bói đoàn rời , chân mềm nhũn, dựa tường trượt xuống, đất vẫn ôm cổ, thỉnh thoảng ho khan vài tiếng.

 

Chị Trần khoanh tay, mắt lạnh ông thầy bói. Mọi hết, sân cũng an tĩnh , chị hừ lạnh một tiếng: “Thôi , ông cũng đừng giả vờ nữa. Tuy rằng bóp cổ ông một cái khá nghiêm trọng, nhưng cũng lấy nửa cái mạng của ông . Còn nữa, ông dọn dẹp một chút mau ch.óng dọn , ai mà ông trộm con nhà .”

 

Ông thầy bói vịn tường dậy, chút ủy khuất giải thích với chị Trần: “ thể trộm con nhà ? Một còn nuôi nổi bản , trộm một đứa trẻ gì?”

 

Chị Trần lạnh: “Con trai cũng thể bán lấy tiền mà. Bây giờ bao nhiêu nhà con trai đến phát điên . Thôi , ông đừng giả vờ vô tội mặt . Mặc kệ ông oan , tìm đến tận cửa thì chứng tỏ ông vấn đề. Cái ngõ bao nhiêu nhà, tại tìm khác?”

 

Nói xong, chị lạnh lùng . Trước khi nhà, chị còn ném một câu: “Ông mau lên đấy nhé, dọn khi trời tối cho .”

 

 

Chu Loạn Thành đưa Thịnh An Ninh sân, dặn dò Mộ Tiểu Vãn trông chừng chị dâu, vội vàng rời . Nếu đó ông thầy bói chỉ hai phần hiềm nghi, thì bây giờ bảy phần.

 

Bởi vì khi ông thẳng lưng còng, chiều cao đúng một thước bảy, hơn nữa kích cỡ dấu chân của ông , tuy đế giày giống , nhưng kích thước thì đổi.

 

Ông thói quen gót chân chạm đất, còn xiêu vẹo, cho nên gót giày bên mòn nghiêm trọng, dấu chân để bên cũng sẽ sâu hơn một chút.

 

Những chi tiết , Chu Loạn Thành đều với Thịnh An Ninh, nhanh ch.óng theo dõi ông thầy bói.

 

Nếu đúng là ông trộm Mặc Mặc, mà ông bỏ trốn, điều đó cho thấy Mặc Mặc vẫn còn ở Kinh Thị. Lúc đó còn một khả năng nữa, chính là đứa bé giao cho nhà .

 

 

Thịnh An Ninh Tôn Tuyết Mai và Mộ Tiểu Vãn kéo mạnh nhà, nhưng trong lòng cô vô cùng tĩnh táo. Sự náo loạn chỉ vì Mặc Mặc mất tích mà mất lý trí.

 

Mà còn là sự thăm dò, chỉ trạng thái gần như điên cuồng mới khiến đối phương mất phòng .

 

Chu Loạn Thành vội vàng rời , cô nghĩ nhất định là phát hiện điều gì đó.

 

Cô mệt mỏi rã rời xuống ghế sô pha, hai đứa trẻ chạy đến, đưa tay ôm lấy chúng.

 

Chung Văn Thanh đau lòng Thịnh An Ninh, suốt một ngày một đêm , cô tiều tụy đến còn hình dáng gì, môi khô nứt, trong mắt cũng còn ánh sáng, thể thấy cô đang cố gắng chống đỡ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-745-anh-trai-ve-nha.html.]

“An Ninh, nấu hoành thánh cho Chu Chu và An An, con ăn một chút . Lần An An còn thể hóa nguy thành an trở về, Mặc Mặc nhà chúng cũng nhất định sẽ bình an trở về.”

 

Thịnh An Ninh lên tiếng, giống An An lạc. Lần An An lạc còn Chu Triều Dương cùng, còn , chỉ một Mặc Mặc.

 

Mặc Mặc cũng giống An An, sức lực lớn như , cũng thể tự cứu thời điểm mấu chốt.

 

Tuy nhiên, cô quả thực ăn chút gì đó, nếu lát nữa sức lực ngoài tìm Mặc Mặc. Thịnh An Ninh húp sạch chén hoành thánh mà dì bưng tới chỉ trong ba, bốn miếng.

 

Đặt chén xuống, cô dậy: “ ngoài tìm Mặc Mặc, trông chừng mấy đứa nhỏ.”

 

dặn dò Mộ Tiểu Vãn và Tôn Tuyết Mai: “ tự ngoài là , hai ở nhà trông chừng hai đứa nhỏ.”

 

Chu Hồng Vân và Chung Văn Thanh dù cũng lớn tuổi , hai lớn lúc cũng đang đau lòng, mà sức khỏe Chung Văn Thanh cũng , nếu hai đứa nhỏ loạn lên, các bà thật sự trông nổi.

 

Khoảnh khắc , Thịnh An Ninh đặc biệt nhớ Chu Thời Huân, nếu ở nhà, chắc chắn Mặc Mặc sẽ nhanh ch.óng tìm thấy.

 

Mộ Tiểu Vãn yên tâm để cô ngoài một : “Hay là cùng cô , cô cứ thế ngoài cũng yên tâm, cùng cô, nếu gặp chuyện gì còn thể thương lượng một chút.”

 

Thịnh An Ninh lắc đầu, kéo Mộ Tiểu Vãn sang một bên: “ chừng mực mà, thấy sắc mặt , bà và cô Hồng Vân nghỉ ngơi cả đêm , khi , cô tìm cách bảo họ nghỉ ngơi một lát .”

 

Mộ Tiểu Vãn Thịnh An Ninh với đôi mắt đầy tơ m.á.u: “Cô cũng nghỉ ngơi một lát chứ, cô cứ thế cơ thể cũng chịu nổi .”

 

Thịnh An Ninh lắc đầu: “ tìm Mặc Mặc, nhắm mắt là thấy Mặc Mặc lóc ơi con sợ, nhanh ch.óng tìm thấy thằng bé.”

 

Cô nắm tay Mộ Tiểu Vãn, hiệu bảo cô đừng khuyên nữa: “Được , chúng đừng lãng phí thời gian nữa, nhà nhờ cô đấy.”

 

Mộ Tiểu Vãn chỉ thể đồng ý, hiện tại trong nhà quả thật thể thiếu .

 

Thịnh An Ninh khỏi nhà, kỳ thật mục đích, chỉ là nghĩ đến mấy gặp ông lão xem bói, cùng với khu vực gần Bạch Vân Quan mà ông lão thường lui tới, nên cô dọc theo con đường .

 

...

 

Trong một Tứ Hợp Viện nhỏ ở hẻm phố Kinh Thị, một nhà độc lập, chỉ một gia đình ở, lúc cửa lớn đang đóng c.h.ặ.t.

 

Cửa và cửa sổ trong nhà đều đóng, thậm chí rèm cửa cũng kéo , đèn thì đang bật.

 

Một nam một nữ vây quanh giường, tò mò .

 

Người phụ nữ khuôn mặt nhỏ nhắn bầu bĩnh, đôi mắt to sáng ngời của bé, ngừng vui vẻ: “Đứa nhỏ , thật sự là của chúng ?”

 

Người đàn ông tự tin gật đầu: “Đó là đương nhiên, đứa nhỏ chính là con trai chúng , chúng tìm cách đưa về quê nuôi hai năm, đến lúc đó đưa về, đến lúc đó xem ai còn dám nhà chúng tuyệt hậu.”

 

Người phụ nữ đưa tay sờ đầu bé, nhưng bé vặn cái đầu nhỏ nhắn tránh , đó mím cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt to đen láy trừng mắt họ, một tiếng nào.

 

Người phụ nữ do dự: “Đứa nhỏ sẽ là kẻ ngu si chứ? Từ hôm qua đến giờ, ngoài việc dựa ngủ một lát buổi tối, nháo, quá bình thường. Đứa nhỏ nào gặp tình huống như gọi ?”

 

Mặc Mặc giữa giường, nắm c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m nhỏ trừng mắt hai ...

 

--------------------

 

 

Loading...