Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 743: DẤU CHÂN ĐÁNG NGỜ

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:50:09
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tôn Tuyết Mai cùng Thịnh An Ninh tìm kiếm mãi cho đến tận đêm khuya, nhưng vẫn tin tức gì về Mặc Mặc.

 

cảm thấy hai chân còn là của nữa, Thịnh An Ninh sắc mặt trắng bệch, làn da vốn sáng trong, xinh chỉ trong nửa ngày mất vẻ tươi tắn.

 

Giống như một đóa hoa, từ lúc nở rộ cho đến khi khô héo, chỉ mất nửa ngày.

 

Trong nửa ngày , Thịnh An Ninh vẫn , chỉ lặp lặp hỏi thăm đường, gõ cửa từng nhà hỏi: “Các thấy một bé trai hai tuổi , cao chín mươi hai cm, da trắng, mắt to, nốt ruồi ở dái tai…”

 

Lặp lặp , mãi cho đến khi ánh sáng trong mắt ngày càng tối .

 

Tôn Tuyết Mai thấy mà đau lòng, đỡ cánh tay Thịnh An Ninh an ủi: “An Ninh, con trai nhất định sẽ , cũng về nghỉ ngơi một chút , sẽ về trường tìm các bạn cùng lớp, chúng cùng tìm, nhất định sẽ tìm .”

 

Thịnh An Ninh lắc đầu, giọng như mài giấy nhám: “Không, tìm thấy Mặc Mặc, nó ngoan đến mức nào , ngã cũng bao giờ , còn an ủi rằng đau. Lúc buồn, nó sẽ chạy đến ôm , trong ba đứa trẻ, nó là đứa an tĩnh nhất, cũng lời nhất.”

 

“Thế nhưng, nó sợ bóng tối, nếu buổi tối ở bên cạnh, nó sẽ sợ hãi.”

 

Nghĩ đến cảnh Mặc Mặc co ro ở góc tường trong bóng tối, ôm c.h.ặ.t lấy , Thịnh An Ninh thêm sức lực: “Tuyết Mai, về nghỉ , sẽ tìm thêm một chút nữa.”

 

Tôn Tuyết Mai kéo Thịnh An Ninh , con đường vắng tanh một bóng : “Cậu xem đường cái còn ai , chúng về nhà , bây giờ cho dù gõ cửa nhà khác, cũng sẽ thèm để ý đến .”

 

Nửa đêm nửa hôm, nhiều nghỉ ngơi .

 

Trong khoảnh khắc đó, cảm xúc đè nén của Thịnh An Ninh bùng nổ, cô xổm xuống đường cái lớn: “Mặc Mặc của mất , thể về nhà ? Nó nhỏ như , nhất định sẽ sợ hãi…”

 

Tôn Tuyết Mai cũng nhịn đỏ hoe mắt, xổm xuống vỗ lưng Thịnh An Ninh, an ủi cô thế nào.

 

Mộ Tiểu Vãn tin đến Chu gia, Thịnh An Ninh đang ở bên ngoài tìm con, cũng theo tìm kiếm từng con phố một, thấy Thịnh An Ninh xổm giữa đường cái gào .

 

cũng đỏ mắt chạy tới: “An Ninh…”

 

Ngồi xổm xuống đưa tay ôm lấy Thịnh An Ninh, nhưng an ủi thế nào.

 

Từ lúc Mặc Mặc mất tích đến bây giờ, mười sáu giờ đồng hồ trôi qua, nếu là cố ý bế đứa trẻ, lúc Mặc Mặc nhất định còn ở Kinh Thị.

 

Nếu khỏi Kinh Thị, cả đời khó mà tìm .

 

Mộ Tiểu Vãn ôm Thịnh An Ninh cũng theo, : “Chúng về nhà , xem bên Loan Thành phát hiện mới nào , An Ninh, Mặc Mặc nhất định sẽ tìm .”

 

Cuối cùng, Mộ Tiểu Vãn và Tôn Tuyết Mai hai đành kéo Thịnh An Ninh về nhà.

 

Chu Loạn Thành ở nhà, nhưng một đồng nghiệp trong khoa của ở đó, Thịnh An Ninh cũng từng gặp, hình như tên là Đinh Hạo.

 

Đinh Hạo thấy Thịnh An Ninh, vội vàng dậy: “Tẩu Tử, đội trưởng bảo về đây trông chừng, bên cũng phát hiện mới , chị đừng vội.”

 

Thịnh An Ninh thấy phát hiện mới, mắt sáng lên: “Có Mặc Mặc tin tức ? Ở thế?”

 

Đinh Hạo vội vàng xua tay: “Tẩu Tử, hiện tại vẫn tin tức của Mặc Mặc, nhưng chị yên tâm, chúng nhất định sẽ tìm đứa bé về.”

 

Bọn họ đều Chu Thời Huân, trong mắt bọn họ, Chu Thời Huân chính là hùng. Hơn nữa, bọn họ vô cùng sùng bái Chu Loạn Thành.

 

Cho nên bây giờ đứa bé mất, bọn họ nhất định sẽ dốc hết sức tìm về.

 

Thịnh An Ninh thoáng cái xì , cơ thể như rút hết gân cốt, mềm nhũn ngã ngửa , may mắn Tôn Tuyết Mai và Mộ Tiểu Vãn phản ứng nhanh, đỡ cô đến ghế sô pha.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-743-dau-chan-dang-ngo.html.]

 

Chu Chu và An An ngủ , hai đứa trẻ nho nhỏ cũng trai mất, phản ứng của lớn cho sợ hãi, suốt cả ngày đều ngoan, dựa bên cạnh Chung Văn Thanh.

 

Ngay cả lúc ngủ cũng chịu phòng, vẫn dựa bên cạnh Bà nội.

 

Có lẽ thấy tiếng , hai đứa trẻ đồng thời tỉnh dậy, dụi dụi mắt, động tác nhất trí bò xuống ghế sofa, chân trần chạy về phía Thịnh An Ninh, nhào lòng .

 

Thịnh An Ninh lấy tinh thần, ôm hai đứa trẻ lòng, vỗ nhẹ lưng bọn nhỏ an ủi.

 

An An quá buồn ngủ, vẫn hiểu chuyện đau buồn quá mức, dựa lòng liền cảm thấy an tâm, nhúc nhích cái miệng nhỏ nhắn, ngủ tiếp.

 

Chu Chu căng mặt nhỏ, nắm c.h.ặ.t quần áo , mím môi trừng mắt Thịnh An Ninh.

 

Thịnh An Ninh sờ sờ cái đầu nhỏ của Chu Chu, giọng khàn khàn dỗ dành bé: “Chu Chu ngoan, ngủ .”

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Chu Chu mím cái miệng nhỏ nhắn, ôm cánh tay Thịnh An Ninh: “Anh về nhà.”

 

Thịnh An Ninh tưởng Chu Chu Mặc Mặc về nhà, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống, bình thường luôn bắt nạt Mặc Mặc, giờ phút cũng gọi trai về nhà.

 

Đưa tay ôm Chu Chu lòng: “Mẹ nhất định sẽ tìm về, nhất định sẽ tìm .”

 

Không khí trong nhà ngưng trọng, Dì hâm nóng cơm một nữa bưng , Chung Văn Thanh và Thịnh An Ninh: “Hai ăn một chút , nếu hai gục ngã, còn tìm bọn nhỏ kiểu gì nữa.”

 

Không ai thể ăn nổi, Chung Văn Thanh thể chống đỡ đến bây giờ, cũng nhờ nghị lực, bà lúc , bà thể ngã bệnh, thể gây thêm phiền phức cho gia đình nữa.

 

Ngồi thẳng , cố nén nước mắt gọi Dì: “Cho một miếng bánh, ăn một ngụm.”

 

Dì đưa cho Chung Văn Thanh nửa cái bánh hành, Thịnh An Ninh: “An Ninh, cô ăn một ngụm , uống chút nước?”

 

Thịnh An Ninh lắc đầu, tìm thấy con, khẩu vị ăn uống, tim như xé rách, đại não lúc căn bản thể suy nghĩ.

 

Nếu trong lòng còn hai đứa trẻ nặng trịch, cô xông ngoài tiếp tục tìm con.

 

Chung Văn Thanh khó khăn nuốt xuống một ngụm bánh, nhưng rốt cuộc cũng thể ăn thêm miếng thứ hai, đầu cũng đau ong ong, trong lòng vẫn luôn cầu nguyện, ngàn vạn đừng xảy chuyện lúc , gây thêm phiền phức cho bọn nhỏ.

 

Một đêm dài đằng đẵng, trời sáng, vẫn tin tức của Mặc Mặc, Chu Loạn Thành cũng trở về.

 

Thịnh An Ninh rốt cuộc thể nhịn nữa, để Mộ Tiểu Vãn ôm An An và Chu Chu, cô ngoài tìm con.

 

Tôn Tuyết Mai kéo tay cô: “An Ninh, cô tìm đây? Nếu cô thật sự khó chịu thì một trận , ở nhà đợi tin tức.”

 

Thịnh An Ninh lắc đầu, kiên định hất tay Tôn Tuyết Mai , lúc , cô thời gian , càng chuyện ở nhà đợi tin tức.

 

ngoài tìm con, Mặc Mặc của cô còn đang đợi cô cứu thằng bé.

 

Thịnh An Ninh kiên trì, Tôn Tuyết Mai chỉ thể cùng cô ngoài, hiện tại trạng thái của Thịnh An Ninh thật sự quá tĩnh táo, tĩnh táo đến mức khiến càng lo lắng hơn.

 

Hai tới cửa lớn, gặp Chu Loạn Thành vội vàng trở về.

 

Chu Loạn Thành thấy Thịnh An Ninh, vội vàng ngăn : “Chị dâu, chút tin tức về Mặc Mặc , cần xác minh với chị vài sự kiện.”

 

--------------------

 

 

Loading...