Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 726: Đừng đem cô ấy đi
Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:49:51
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bùi Nhu thấy Thịnh An Ninh, đôi mắt cong cong, khóe miệng nhếch lên , mắt sáng lên ít, tùy ý để Thịnh An Ninh khoác tay nhà.
Chu Thời Huân tới, nhận lấy chiếc túi xách trong tay Chu Loan Thành: “Thế nào ? Tiến triển thuận lợi ?”
Chu Loan Thành kinh ngạc, em song sinh trầm lặng của bao giờ là thích chuyện thị phi, càng quan tâm đến tiến triển vụ án của . Mỗi trò chuyện, cũng ít hỏi về công việc của .
Phần lớn là đến chuyện gì, sẽ phụ họa theo một câu.
Vì , cảm thấy như Chu Thời Huân, ngay cả khi trò chuyện cũng lạnh nhạt, đột nhiên hỏi về tiến triển công việc khiến vô cùng kinh ngạc: “Cũng , thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng.”
Chu Thời Huân hỏi thêm một câu: “Chuyện của Bùi Nhu cũng điều tra rõ ràng hết ?”
Chu Loan Thành rằng, Thịnh An Ninh mỗi ngày thấy Chu Thời Huân, sẽ lặp lặp hỏi mấy câu: “Anh Loan Thành ở bên đó liệu phát hiện điều gì ?”
“Anh thật sự thể tìm nguyên nhân Bùi Nhu bệnh ?”
“Cũng trong thời gian ngắn như , thể điều tra chuyện của mười mấy năm , dù bây giờ cũng Internet gì đó.”
Chu Thời Huân tuy Internet là cái gì, nhưng chuyện mà vợ quan tâm thì nhanh ch.óng rõ. Không thể để vợ ngày nào cũng bận tâm.
Vì , ngay khi Chu Loan Thành bước cửa, lập tức truy hỏi.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Loan Thành hiếm khi thấy trai bát quái một hồi, kịp rửa mặt nghỉ ngơi, kể về chuyện Bố Tiên Hoa, và cả chuyện của Bà Bùi.
Thịnh An Ninh ở một bên nhịn kinh hô: “Súc sinh! là súc sinh! Sao thể chuyện thất đức như chứ, loại cần thẩm vấn, trực tiếp b.ắ.n c.h.ế.t là xong, sống cũng chỉ ô nhiễm khí.”
Chung Văn Thanh bảo dì giúp việc nhanh ch.óng nhồi bột cán mì, bà cũng ở một bên lắng , cũng chấn động thôi: “Sao độc ác như chứ? Ra tay tàn nhẫn với một đứa trẻ như thế.”
Ánh mắt Bùi Nhu càng thêm yêu thương, đưa tay xoa đầu Bùi Nhu: “Đứa nhỏ đáng thương, gì cả cũng .”
Bùi Nhu đang ăn một miếng bánh táo mà An An đưa cho, thấy Chung Văn Thanh chạm , đầu ngọt ngào với Chung Văn Thanh.
Chung Văn Thanh càng thấy Bùi Nhu đáng thương hơn: “Nhìn xem đứa trẻ bao, đáng yêu thế , thể nhẫn tâm tay chứ.”
Chu Hồng Vân cũng tức giận mắng những là lũ thất đức!
Đợi cả nhà bàn ăn là một giờ , ba đứa nhỏ ăn no, ôm đồ chơi của khắp phòng loạn.
Nhờ mà lớn thể yên tĩnh ăn bữa tối.
Thịnh An Ninh ngờ Bà Bùi độc ác như : “Vậy cái c.h.ế.t của Ông Bùi, thật sự liên quan gì đến bà ?”
Chu Loan Thành lắc đầu: “Không , nếu thì bà nên khai .”
Hắn với Thịnh An Ninh về suy đoán của , Ông Bùi Bà Bùi hại c.h.ế.t của Bùi Nhu, cho nên mới nhận nuôi Bùi Nhu để chuộc tội.
“Ông thành phần chuộc tội, cũng thành phần thương xót Bùi Nhu, nhưng nhiều lắm.”
Điều khiến Thịnh An Ninh một nữa chấn động: “Sao như ? Kết quả khó chấp nhận.”
Đối với Ông Bùi, cô vẫn sùng bái.
Chu Loan Thành phân tích cho cô: “Nếu Ông Bùi tư tâm nhận nuôi Bùi Nhu, sẽ vứt Bùi Nhu cho hai già cả, mà ông là bác sĩ, Bùi Nhu xuất hiện nhiều tình trạng bất thường như , ông sẽ phát hiện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-726-dung-dem-co-ay-di.html.]
Dù Ông Bùi là bác sĩ bình thường, ảnh hưởng nhất định trong giới học thuật.
Thịnh An Ninh trong lòng cảm thấy khó tả: “Nếu là như , Tiểu Nhu biến thành như ngày hôm nay, mỗi đều là đồng phạm, bọn họ thể vì một câu mà cảm thấy vô tội.”
Chung Văn Thanh cũng ngờ: “Vậy Ông Bùi nên thế , ông nên rõ với vợ , như Bùi Nhu chừng còn thể bớt chịu khổ một chút, ít nhất vợ ông sẽ vì hiểu lầm mà sinh địch ý với Bùi Nhu.”
Chu Loan Thành lắc đầu: “Không khả năng. Nếu bà Bùi , bà chỉ sẽ càng hận Tiểu Nhu, sẽ chuyện gì trong cơn giận dữ vì hổ. Rõ ràng, ông Bùi cũng tính cách của bà .”
Thịnh An Ninh thể hiểu nổi: “Ông nhẫn nhịn sự thật cho bà Bùi , dùng tiền bạc vật chất để bù đắp cho Tiểu Nhu.”
Điều khiến cô đ.á.n.h giá ông Bùi thế nào nữa, rốt cuộc ông là ?
Chung Văn Thanh thấy chỉ tập trung chuyện, mì trong bát đều nở hết, chỉ một Tiểu Nhu như chuyện gì, ăn mì thỏa mãn, bà thở dài một tiếng: “Được , mấy chuyện nữa, chúng mau ăn cơm . Ăn xong Loan Thành và Thừa An cũng nghỉ ngơi cho .”
Sau bữa tối, Tiểu Nhu dựa ghế sofa ngáp một cái duyên dáng, khóe mắt ngấn lệ, vẫn cố gắng mở to mắt chờ Thịnh Thừa An tắm trở về.
Thịnh An Ninh sờ b.í.m tóc của cô bé: “Tiểu Nhu tối nay ngủ cùng ? Chúng lâu gặp .”
Tiểu Nhu cần nghĩ ngợi lắc đầu, đầu về phía phòng tắm ở tầng một.
Thịnh An Ninh dở dở : “Nha đầu ngoài một chuyến, cảm giác trở về thông minh hơn nhiều.”
Chu Loan Thành vốn đang chuyện với Chu Thời Huân, Thịnh An Ninh , : “Tiểu Nhu .”
Thịnh An Ninh “Á” một tiếng, từ lúc Tiểu Nhu trở về đến giờ, cô còn Tiểu Nhu phát một âm thanh nào, chút thể tin : “Thật ? Tiểu Nhu ? Tiểu Nhu?”
Nói cô Tiểu Nhu, đầy mong đợi cô bé chuyện.
Tiểu Nhu chớp chớp mắt cũng Thịnh An Ninh, mím cái miệng nhỏ nhắn , chính là ý định .
Thịnh An Ninh cũng sốt ruột, nắm tay cô bé: “Tiểu Nhu của chúng sẽ ngày càng giỏi hơn.”
Buổi tối ngủ, Tiểu Nhu vẫn theo Thịnh Thừa An, mặc kệ Thịnh An Ninh khuyên thế nào, Tiểu Nhu vẫn nắm c.h.ặ.t quần áo của Thịnh Thừa An buông tay, mím khóe miệng, một khuôn mặt đầy vẻ quật cường và kiên trì.
Cuối cùng còn cách nào, chỉ thể để Thịnh Thừa An dẫn Tiểu Nhu nghỉ ngơi.
Thịnh An Ninh đau đầu, trở phòng đó nhịn nhắc tới Chu Thời Huân: “Tiểu Nhu dựa dẫm như , cũng là chuyện chuyện .”
Mấy ngày gần đây, vì sắp chuyển nhà, quần áo trong nhà cũng đều đóng gói, chỉ còn giường dọn dẹp, khắp phòng đều là thùng và túi xách.
Mà ba đứa nhỏ, cũng Chu Hồng Vân dỗ dành xuống lầu ngủ cùng cô , mấy ngày xuống đây cũng thành thói quen, mà lên lầu tìm bố nữa.
Khiến Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân hiếm hoi hưởng thụ vài ngày thời gian hai .
Chu Thời Huân qua giúp Thịnh An Ninh lau tóc: “Anh sẽ xử lý thôi, cần bận tâm những chuyện . Bọn họ bây giờ bình an trở về , cứ nghỉ ngơi cho .”
Thịnh An Ninh thở dài một tiếng: “Thế nhưng Triều Dương còn về mà, cũng tình hình bên bố và Triều Dương thế nào, lâu như , qua năm là thể trở về ? Sao đến bây giờ còn về?”
Chu Thời Huân im lặng, chuyện thể thăm dò.
Thịnh An Ninh thở dài một cái: “Anh là một chị dâu còn lo lắng như , là cả cũng nên quan tâm em gái một chút ?”
--------------------