Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 725: Kết án

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:49:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Số tiền Bùi Hải Sơn gửi về còn cũng nhiều lắm, vẫn còn hơn hai trăm tệ, cũng đủ cho một nhà ở thị trấn ăn uống suốt một năm.

 

Thịnh Thừa An bất đắc dĩ nhận lấy, đầu gom góp thêm năm trăm tệ, đưa cho Trần Thiết Trụ, nhờ chuyển cho hai cụ già: “Đợi chúng , đưa tiền cho hai cụ. Hai cụ tuổi cao, chỗ cần dùng tiền cũng nhiều.”

 

Trần Thiết Trụ vẫn hết sức nhiệt tình: “Không thành vấn đề, các cứ yên tâm đưa Bùi Nhuệ , bên nhất định sẽ chăm sóc cho hai cụ.”

 

Nói cũng , hai cụ già cũng thật đáng thương, con rể thì c.h.ế.t, con gái thì tù. Còn về việc con cái nào khác , cũng , bởi vì từng gặp, cũng từng hai cụ nhắc đến.

 

Mãi cho đến sáng ngày hôm , lúc chuẩn xuất phát, Bùi Nhuệ mới chậm chạp tỉnh dậy, dụi mắt, hàng mi như cây quạt nhỏ, chớp chớp vài cái mới từ từ mở .

 

Cô bé ngây vài giây, lập tức luống cuống đầu tìm Thịnh Thừa An.

 

Thịnh Thừa An hành động của cô bé, giống như thấy dáng vẻ An An tỉnh dậy, đưa tay nhéo má cô bé: “ còn thể bỏ cô ? Sợ hãi cái gì, bây giờ đỡ hơn chút nào ?”

 

Bùi Nhuệ trợn mắt Thịnh Thừa An, khóe mắt tròn xoe ánh lên chút đỏ hoe, như sắp , đột nhiên đưa tay bò dậy nhào lòng Thịnh Thừa An, mềm mại gọi: “Anh.”

 

Thịnh Thừa An kinh ngạc vỗ lưng Bùi Nhuệ: “Cũng đấy, ngủ một giấc dậy còn gọi . Được , bây giờ chúng về Kinh thị . Trên đường trở về, chúng học chuyện, ?”

 

Bùi Nhuệ nhu thuận gật đầu, ở mép giường, để Thịnh Thừa An mặc quần áo và giày cho , mắt vẫn luôn chằm chằm , thấy vẻ mặt nghiêm túc chuyên chú, khóe miệng cô bé cong lên, lộ nụ nhàn nhạt.

 

Thịnh Thừa An lấy khăn mặt qua, t.ử tế lau tay và mặt cho Bùi Nhuệ. Gần đây quen với việc chải đầu cho Bùi Nhuệ, cho nên động tác tết tóc b.í.m cũng thành thạo hơn nhiều.

 

Chu Loạn Thành đầu , thấy ánh lệ chợt lóe lên trong mắt Bùi Nhuệ, đợi khi xác nhận , chỉ thấy Bùi Nhuệ đang ngoan ngoãn , ánh mắt sáng long lanh, hình như là ảo giác của .

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Anh nhíu mày, chẳng lẽ thật sự là hoa mắt ?

 

Vì vội vàng rời , Thịnh Thừa An cũng kịp nhiều với Bùi Nhuệ, khi thu dọn xong, liền xách đồ đạc vội vàng đến bến xe buýt. Chuyến xe buýt về thành phố một ngày chỉ một chuyến, trễ kịp chuyến thì chỉ thể ở thêm một ngày nữa.

 

Trần Thiết Trụ vô cùng nhiệt tình, nhất quyết đòi lái mô tô đưa bọn họ đến bến xe buýt.

 

Bến xe cũng xa, Chu Loạn Thành và Thịnh Thừa An vẫn từ chối lòng nhiệt tình của Trần Thiết Trụ. Thị trấn vốn lớn, đến bến xe cũng xa, bộ qua đó bất quá chỉ mười phút.

 

Thôi thì phiền Trần Thiết Trụ chạy một chuyến.

 

Trần Thiết Trụ vẫn kiên trì: “Sáng sớm chuyện gì, lúc đưa các qua đó. Chu Đồng Chí, cứ để tròn bổn phận của bản địa. Hai ngày nay học ít thứ từ .”

 

Hơn nữa còn nhiều tình cảm sùng bái, hơn nữa còn học ít thứ từ Chu Loạn Thành. Trước đây đều chuyên nghiệp, cũng cơ hội học tập nâng cao, cho dù nâng cao bản cũng bắt đầu từ .

 

Quan trọng nhất là chữ nhiều lắm, cứ như , cũng coi như văn hóa ở trong trấn .

 

Cho nên thể gặp Chu Loạn Thành, ở chung với Chu Loạn Thành thêm một hồi.

 

Chu Loạn Thành tự nhiên cũng tâm tư của , vỗ vỗ bờ vai của : “Lúc rảnh rỗi, hãy hảo hảo sách. Đợi trở về sẽ gửi cho một ít sách về lĩnh vực hình trinh, việc gì thì học tập nhiều .”

 

Trần Thiết Trụ chất phác gãi đầu, ngừng gật đầu: “Được , thật sự cảm ơn Chu Đồng Chí, vẫn nên đưa các qua đó.”

 

Chu Loạn Thành xua tay: “Thôi , lỡ thời gian nữa, chúng bộ qua đó cũng xa.”

 

Trần Thiết Trụ thấy Chu Loạn Thành kiên trì, dứt khoát cũng mô tô nữa, qua đó tranh giành giúp Thịnh Thừa An xách hành lý, Chu Loạn Thành cũng kiên trì nữa.

 

Đoàn đến trạm xe thì đến giờ khởi hành, nhưng xe chẳng mấy , tài xế cũng đang bên lề đường trò chuyện với khác, rõ ràng là nhất thời nửa khắc thể .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-725-ket-an.html.]

 

Trần Thiết Trụ giải thích: “Tuy là đến giờ , nhưng ít quá, cũng sẽ khởi hành . Ít nhất cũng một nửa , khi đến giữa trưa mới .”

 

Thịnh Thừa An nhíu mày, ngờ chuyện như , cứ tưởng là sẽ đúng giờ đúng giấc chứ.

 

Anh nhỏ giọng thương lượng với Chu Loạn Thành: “Không thì mua thêm mấy vé nữa, như chẳng thể khởi hành ?”

 

Chu Loạn Thành lắc đầu: “Không , tài lộ ngoài. Nếu đường xảy chuyện gì, chúng dẫn theo Bùi Nhu tiện.”

 

Lúc , chuyện đường cướp giật một chút cũng hiếm lạ.

 

Thịnh Thừa An đành nhịn, trạm xe nửa ngày thấy một nào đến, cũng thấy bực : “Cái đến bao giờ?”

 

Cái gọi là trạm xe, ngay một góc sân của Hợp tác xã cung tiêu trấn, một chiếc xe buýt cũ nát, và một căn phòng việc bốn bề lộng gió.

 

Bên tường đặt mấy chiếc ghế dài, dành cho hành khách nghỉ ngơi.

 

Thịnh Thừa An dắt Bùi Nhu chuẩn qua xuống, thì thấy ông Lý và bà Lý đang dìu sân.

 

Chỉ một đêm, hai dường như già nhiều, đặc biệt là bà Lý, vẻ lảo đảo, chập chững đến mặt mấy .

 

Ông Lý đưa cái giỏ trong tay cho Thịnh Thừa An: “Đây là thịt hun khói Tiểu Nhu thích ăn, còn một ít măng khô nữa. Con bé thích ăn rau, nhưng măng khô hầm thì ăn ít, cháu mang về cho nó ăn .”

 

Thịnh Thừa An đành nhận lấy: “Hai ông bà cứ yên tâm, cháu nhất định sẽ chăm sóc cho Tiểu Nhu.”

 

Ông Lý thở dài một tiếng: “Ở bên cạnh các cháu chắc chắn là hơn ở bên cạnh chúng , chúng yên tâm.”

 

Bà Lý mắt đỏ hoe Bùi Nhu, nghẹn ngào mở lời: “Tiểu Nhu …”

 

Bà gọi một tiếng tên Bùi Nhu, nhưng những lời đó nghẹn trong cổ họng thốt .

 

Thịnh Thừa An đầu Bùi Nhu, chỉ thấy cô bé cúi đầu mũi chân, khóe miệng mím c.h.ặ.t, chịu hai lớn tuổi.

 

Không ai Bùi Nhu đang suy nghĩ gì trong lòng, cũng tiện miễn cưỡng cô bé chuyện cô bé kháng cự, trong lúc nhất thời cứ thế an tĩnh đó.

 

Cuối cùng, hai lớn tuổi nặng trĩu tâm trạng rời , đến cổng lớn còn đầu một cái, thấy Bùi Nhu vẫn cúi đầu, chỉ đành ai thán đầu tiếp tục .

 

Dọc theo đường về Kinh Thị, chuyện thuận lợi.

 

Đến nhà thì đúng lúc ăn tối.

 

Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân mới ấn ba đứa trẻ bàn ăn, thấy dì giúp việc kinh ngạc hô lên: “Loạn Thành về !”

 

Thịnh An Ninh mừng rỡ, cũng quan tâm con trai còn cơm ăn, chạy vội cửa phòng khách. Mấy ngày nay cô đều ngủ ngon, ngày nào cũng lo lắng chuyện , Bùi Nhu khá hơn chút nào , vụ án của bọn họ điều tra thuận lợi ?

 

Thịnh Thừa An dắp tay Bùi Nhu bước cửa, Bùi Nhu ngoại trừ tóc rối, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn trắng trẻo mềm mại, hề vẻ mệt mỏi vì xe đường dài trở về. Ngược là Thịnh Thừa An và Chu Loạn Thành, trong mắt đều là sự mệt mỏi che giấu .

 

Cô vội vàng qua khoác lấy cánh tay Bùi Nhu: “Một đường vất vả , chị còn nghĩ mấy ngày nữa các em mới về cơ.”

 

--------------------

 

 

 

Loading...