Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 722: Người Thế Thân

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:49:47
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Tiếng gọi của Bùi Nhu nhỏ, nhưng rõ ràng, mềm mại ngọt ngào hệt như cái tên của cô bé, nhưng phát âm vẫn rành mạch.

 

Thịnh Thừa An kinh ngạc cúi đầu, Bùi Nhu dụi mắt, trông cứ như vẫn ngủ dậy.

 

Anh ngẩng đầu Chu Loạn Thành: “Vừa , Bùi Nhu đang gọi Anh ?”

 

Chu Loạn Thành gật đầu: “ , hỏi cô bé thêm nữa xem.”

 

Thịnh Thừa An chút kinh hỉ, cúi đầu đỡ vai Bùi Nhu: “Tiểu Nhu, nào, gọi thêm tiếng Anh nữa ?”

 

Bùi Nhu chớp chớp mắt, còn ngáp một cái nho nhỏ, cố gắng nén cơn buồn ngủ trong mắt, há miệng, gọi một tiếng: “Anh.”

 

Lần còn rõ ràng hơn nhiều, mềm mại, trông đặc biệt nhu thuận.

 

Thịnh Thừa An rộ lên, đưa tay xoa đầu cô bé, một loại cảm giác an ủi của cha già: “Tiểu Nhu thật là lợi hại, , thể chơi cùng An An và các bạn khác .”

 

Bùi Nhu lên tiếng, dụi dụi mắt, trông vẫn như tỉnh ngủ, đó thể mềm nhũn, dựa lòng Thịnh Thừa An, nhắm mắt ngủ tiếp.

 

Thịnh Thừa An sợ Bùi Nhu ngủ sẽ di chứng nào đó, đưa tay nhéo nhéo má cô bé: “Tiểu Nhu? Đừng ngủ nữa, chúng dậy ăn cơm, dạy con chuyện ?”

 

Bùi Nhu rầm rì một tiếng nhỏ: “Buồn ngủ.”

 

Sau đó thèm để ý đến Thịnh Thừa An nữa, hô hấp dài và đều, chìm giấc ngủ sâu.

 

Chu Loạn Thành cũng Bùi Nhu như , bất quá sắc mặt Bùi Nhu hồng hào, hô hấp cũng bình thường, hẳn là chuyện gì: “Cứ để cô bé ngủ thêm một hồi, đợi chạng vạng xem, nếu vẫn tỉnh, chúng nghĩ cách.”

 

Chủ yếu là bây giờ cho dù Bùi Nhu vấn đề, bọn họ cũng tìm ai thể chữa khỏi, trừ phi Bố Tiên Hoa đồng ý.

 

Trần Thiết Trụ ở một bên kinh ngạc đến mức sắp khép miệng , đây còn là Bùi Nhu mà quen ? Vậy mà mở miệng chuyện . Hắn nhịn một trận nóng vội: “Ai nha, mau hỏi Bùi Nhu, cô bé Bà nội hại , như thể nhân chứng ?”

 

Thịnh Thừa An nhíu mày, rõ ràng đồng ý với sự sắp xếp : “Không , cho dù là Bùi Nhu khỏe, cũng thể tòa chứng.”

 

Ra tòa chứng, nghĩa là để Bùi Nhu hồi tưởng bộ những chuyện xảy trong những năm một cách chi tiết, điều đó chẳng khác nào tự tay x.é to.ạc miệng vết thương của cô bé , phơi bày cho xem.

 

Làm như thật sự quá tàn nhẫn.

 

Chu Loạn Thành dựa ở một bên, thấy thái độ Thịnh Thừa An kiên quyết, Bùi Nhu đang ngủ say trong lòng , đây quả thật là một biện pháp .

 

...

 

Mà ở một bên khác, bố Lý cũng những chuyện Bố Tiên Hoa trong những năm , ngoài sự kinh ngạc, còn chút thể tin con gái: “Là thật ? Bà nội như chứ? Con mới trở về , con ai ?”

 

Vợ Bùi lạnh mặt, ở đó lời nào, cô về hai ngày , chỉ là về nhà, hôm nay Bà nội gặp chuyện, cô mới về nhà, cô lo lắng Chu Loạn Thành những đó sẽ tìm bố chứng nhân.

 

Chu Loạn Thành, cô cũng nghĩ tới, bọn họ nhanh ch.óng đến Trúc Lâm Trấn như .

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-722-nguoi-the-than.html.]

Hơn nữa thể trong thời gian ngắn như thế, tìm Bà nội, vẫn là lợi hại, Bà nội ở bên trong, .

 

Nghĩ đến đây, nhịn lo lắng, cô nên nghĩ cách gặp Bà nội một mặt, bảo bà cái gì cũng thể mới đúng.

 

Bà nội Lý lúc mới phát giác cảm xúc của con gái dường như đúng, từ lúc trở về đến giờ vẫn luôn căng mặt, tâm sự nặng trĩu: “Con ? Cãi với Hải Sơn ? Nhiều năm như , con vẫn đổi tính tình của chứ? Hải Sơn , con nhường một chút.”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Vợ Bùi hồn, bố , vẻ mặt đột nhiên chút bi thương: “Bùi Hải Sơn c.h.ế.t .”

 

Hai vị lão nhân thì rõ ràng, nhưng cảm thấy thể tin : “Con cái gì?”

 

Nỗi buồn trong mắt Bà Bùi đột nhiên biến mất, bà gằn từng tiếng, rõ ràng: “ Bùi Hải Sơn c.h.ế.t , giải thoát , cả đời cần ầm ĩ nữa.”

 

Bà Lý “ai nha nha” mấy tiếng, đập đùi: “Sao mất ? Chuyện xảy khi nào? Sao gì hết, cô cũng gửi tin về. Mất vì ? Trẻ tuổi như mất ?”

 

Trong mắt bọn họ, Bùi Hải Sơn chẳng trẻ tuổi , hơn nữa vì học y, bình thường hiểu dưỡng sinh, mất ?

 

Càng nghĩ càng thấy đau lòng, thương con gái thủ tiết, bà thở dài tuyệt vọng, lau nước mắt, miệng ngừng nhắc tới: “Trẻ tuổi như mất , thế ?”

 

Ông Lý ở một bên hút t.h.u.ố.c lào gì, vẻ mặt cũng mang theo vài phần đau buồn, thể ngờ , Bùi Hải Sơn mất .

 

Bà Bùi thấy vẻ mặt cha đau buồn, thậm chí còn lên, vẻ mặt bà lạnh mấy phần: “Anh c.h.ế.t sống thì gì khác ? Mấy năm nay tâm tư đều đặt con nha đầu Bùi Nhu , quản gia đình ? Anh thậm chí còn cho Bùi Nhu cả căn nhà, hai cứ luôn miệng tin tưởng con Bùi Hải Sơn, Bùi Nhu là con hoang của .”

 

“Vậy tại cho cả căn nhà? Anh nghĩ đến và hai đứa con gái ?”

 

Giọng trở nên kích động, Bà Lý cũng nhịn nhíu mày, cuối cùng thở dài nặng nề: “Sao thế ? Hải Sơn như , hơn nữa con bé Bùi Nhu đủ đáng thương , nếu cho nó thể giúp nó sống hơn một chút, cho thì cho thôi.”

 

“Thế giới , nhiều việc , luôn sẽ báo đáp .”

 

Bà Bùi lạnh mấy tiếng: “Hai lòng Bồ Tát, chẳng lẽ chúng cần ăn cơm ? Mấy năm nay, hai nuôi Bùi Nhu trắng trẻo mập mạp, kết quả con nha đầu bây giờ hiểu chuyện một chút, lập tức theo khác, căn bản nhận hai nữa.”

 

Bà Lý nghĩ đến việc Bùi Nhu dựa dẫm khác, cũng chút đau lòng, chỉ là nghĩ, thấy đúng: “Con mới trở về , con Bùi Nhu nhận chúng ?”

 

Bà Bùi sững sờ một cái, rõ ràng hỏi bí, đầu ngoảnh sang một bên, im lặng một hồi: “Cái còn cần hỏi ? trở về cũng thấy Bùi Nhu ? Lúc ở Kinh Thị, con bé bám lấy một nhà quyền thế buông, đều con bé ngốc gì hết, thấy con bé tinh ranh lắm, nhiều năm như đều lừa chúng .”

 

Bà Lý vội vàng xua tay: “Không , , con đừng lung tung, con bé Tiểu Nhu bây giờ hơn một chút là , nếu Bà nội nhiều chuyện như với nó…”

 

Nói xong thở dài nặng nề, trong lòng hối hận, ngay mí mắt bọn họ, Bùi Nhu ngược đãi.

 

Bà Bùi thấy về phía Bùi Nhu, sắc mặt trầm xuống: “ cho hai , nếu đến lúc đó cần hai tòa chứng, hai , miễn cho tự cuốn kiện cáo.”

 

Nói xong sợ cha thấy, bà một bằng tiếng lớn.

 

Bà Lý nhíu c.h.ặ.t mày: “Tại ? Sao cũng thể để Tiểu Nhu chịu khổ vô ích .”

 

--------------------

 

 

Loading...