Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 700: Biểu hiện giả dối
Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:49:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh Thừa An cảm thấy Bùi Nặc bỗng chốc nhảy lên lưng , đôi tay nhỏ bé nắm c.h.ặ.t quần áo , tay đang run rẩy.
Anh nghi hoặc qua, mới thấy Thịnh An Ninh ôm một cái lọ thủy tinh to bằng hũ dưa muối, bên trong là cơ quan nội tạng ngâm trong formalin, một miếng gan.
Anh khỏi nhíu c.h.ặ.t mày: “Em mang cái về gì?”
Thịnh An Ninh Bùi Nặc đang trốn lưng Thịnh Thừa An, cảm thấy suy đoán của là đúng. Cô cố ý mượn một cái lọ ngâm gan động vật từ phòng thí nghiệm, mang về để thử xem Bùi Nặc.
Cô xem thử cô bé từng thấy thứ , thứ tương tự .
Tuy nhiên, mục đích vẫn đạt như cô . Để đạt hiệu quả hơn, cô ôm cái lọ về phía Bùi Nặc, mắt dán c.h.ặ.t sự đổi của cô bé.
Cô thể thấy rõ ràng khi cô đến gần, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Nặc càng trở nên trắng bệch, đồng t.ử co rút , cô bé cảm nhận rõ ràng sự kinh hoàng và sợ hãi.
Chưa đợi Thịnh An Ninh thu hồi cái lọ, Thịnh Thừa An nổi đóa: “An Ninh, em gì ! Em rõ con bé sợ mà còn dọa nó.”
Thịnh Minh Viễn phản ứng kịp ý đồ của con gái, hô một tiếng: “An Ninh, con thể cất .”
Thịnh An Ninh vội vàng ôm cái lọ ngoài, đặt nhà kho ở góc tiểu viện, rửa tay xong mới nhà.
Cô thấy Thịnh Thừa An đang ôm Bùi Nặc, nhẹ nhàng vỗ lưng dỗ dành cô bé. Tiểu cô nương trốn trong lòng , hai tay ôm đầu, cơ thể ngừng run rẩy.
Thịnh An Ninh áy náy, qua xin Bùi Nặc: “Tiểu Nọa, xin con, chỉ chứng minh một chuyện, như mới thể giúp con mau ch.óng khỏe .”
Thịnh Thừa An tán thành lắm: “Bất kể em vì cái gì, cũng thể lấy chuyện đùa giỡn. Nếu con bé bệnh vì chuyện , em như ngược sẽ gây phản ứng quá khích.”
Giọng điệu nghiêm túc từng , khiến Thịnh An Ninh đuối lý sờ sờ mũi, đến bên cạnh Thịnh Minh Viễn xuống.
Cũng trách Thịnh Thừa An cô, cô quả thực dùng thủ pháp quá khích nhất, cũng chỉ như , mới thể xác định nguyên nhân Bùi Nặc bệnh.
Nắm bằng chứng Bùi phu nhân đang âm thầm hành vi ngược đãi tinh thần Bùi Nặc .
Bây giờ cô xác định .
Đợi Thịnh Thừa An phát tiết xong, Thịnh An Ninh mới ý tưởng của với Thịnh Minh Viễn: “Con nghĩ trong chuyện , Bùi phu nhân hẳn là dùng nhiều thủ đoạn che giấu để bắt nạt Bùi Nặc.”
“Hôm nay con nghĩ, Bùi lão là bác sĩ, Bùi phu nhân cũng từng học y tá chân đất vài năm, liệu bà thường xuyên dùng những thứ để dọa nạt, nhắc nhở Bùi Nặc, tàn phá tinh thần một đứa trẻ . Nếu sống trong trạng thái lâu dài, Bùi Nặc sẽ thể khỏe .”
“Con bé phát điên là lợi hại .”
Lâm Uyển Âm ở một bên mà hít một lạnh: “Còn biến thái như ? Sao nghĩ chuyện biến thái như để hành hạ một đứa trẻ. Thật sự bằng cầm thú.”
Bùi Nặc trong lòng Thịnh Thừa An vẫn run rẩy, xoa sống lưng Bùi Nặc, nhíu mày: “Nếu thật là như , thì Bùi phu nhân nên xuống địa ngục.”
Thịnh Minh Viễn xong lời Thịnh An Ninh , Bùi Nặc, trầm tư một hồi: “Nếu là như , lẽ thể tìm bác sĩ tâm lý thôi miên trị liệu cho Bùi Nặc.”
Chỉ cần tìm nguyên nhân gây bệnh, thì sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.
Mãi cho đến khi ăn cơm, Bùi Nặc vẫn chịu khỏi lòng Thịnh Thừa An, cứ nắm c.h.ặ.t lấy , như một con gấu Koala bám .
Bất kể Thịnh Thừa An thế nào, cô bé cũng chịu xuống.
Thịnh An Ninh nghĩ nghĩ: “Hay là , con bé hẳn là sẽ thôi, nha đầu dự đoán vài ngày cũng để ý đến .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-700-bieu-hien-gia-doi.html.]
Quả nhiên Thịnh An Ninh , Bùi Nặc mới chịu khỏi lòng Thịnh Thừa An, đôi mắt to một vòng, xác định Thịnh An Ninh ở đây, mới chịu để Thịnh Thừa An dắt đến bàn ăn.
Có lẽ vì thấy thứ , nên chẳng còn hứng thú với việc ăn thịt nữa, chỉ ăn qua loa vài miếng chịu há miệng ăn cơm nữa.
Thịnh Thừa An xoa đầu : “Không ăn thì ăn, con cần sợ hãi, An Ninh cầm mô hình cô dùng để học tập, bên trong là gan động vật, đáng sợ .”
khụt khịt một cái, rũ mắt gì.
Thịnh Thừa An cũng đành chịu, đứa nhỏ giao tiếp, dỗ dành thế nào: “ đưa con sở thú, ?”
Đa Đa đang bốc cơm cho miệng, thấy liền vui vẻ đặt thìa xuống: “Anh, Đa Đa cũng , Đa Đa cũng sở thú. Đi xem gấu trúc, khỉ.”
Cũng may là quá xa, Thịnh Thừa An vỗ nhẹ lên đầu Đa Đa một cái: “Được, cũng đưa em .”
Sau khi ăn cơm xong, Lâm Uyển Âm đến trường, Thịnh Minh Viễn và Thịnh Thừa An hai dẫn Bùi Nặc và Đa Đa sở thú.
Trên đường , Thịnh Minh Viễn bế Đa Đa, Thịnh Thừa An dắt tay Bùi Nặc, hai bố con trò chuyện.
Thịnh Thừa An rằng đăng ký công ty ở bên Hương Cảng, chỉ cần chuẩn xong một thứ ở bên , là thể tìm cách định cư ở bên đó.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh Minh Viễn cau mày: “Cái vẫn còn khó khăn, tuy mấy năm nay Hương Cảng phát triển , hơn nữa sẽ vượt qua nội địa nhiều năm, thế nhưng yên , bên đó các loại xã hội đen mọc lên như rừng, đừng với là con từng lăn lộn ở khu da đen. Khu da đen ở mặt bọn họ đều là em trai.”
“Con con là một ăn, qua đó ? Nói , con xem, bây giờ Bùi Nặc, con ?”
Thịnh Thừa An sửng sốt một chút, quả thật nghĩ đến, bất kể thế nào, Bùi Nặc cũng là Chu Chu, cũng thể đưa Bùi Nặc Hương Cảng.
Trầm ngâm một hồi: “Đợi qua mấy hôm nữa, xem cô bé chuyển , nếu , sẽ .”
Thịnh Minh Viễn im lặng nữa.
Bởi vì các trường đại học, cấp ba, cấp hai đều khai giảng, mới qua Tết Nguyên Đán, trong sở thú cũng mấy , gấu trúc lười biếng cành cây phơi nắng, khỉ cũng nhúc nhích ở trong góc.
Còn con sói lông sắp rụng hết, và con sư t.ử chẳng hề uy phong chút nào, chắc là đào thải từ rạp xiếc xuống.
Cứ như , cũng đủ khiến Đa Đa hưng phấn, ngừng gọi: “Khỉ, khỉ,”
“Bố ơi, gấu trúc, gấu trúc.”
Cuối cùng lẽ cảm thấy Bùi Nặc cùng tuổi với , kéo tay Bùi Nặc: “Sư t.ử lớn, a ô sẽ ăn thịt đó, hung dữ hung dữ, chị cẩn thận nha.”
Đừng thấy chị gái lớn, thế nhưng chị nhát gan lắm, buổi trưa cái chai thủy tinh cũng , còn lâu trong lòng .
Đa Đa cảm thấy chị gái nhát gan, bé dũng cảm, cho nên cho chị gái một chút, miễn cho chị sợ hãi.
cũng tò mò con sư t.ử nhốt trong l.ồ.ng, mắt nháy mắt.
Con sư t.ử mặt đất, già nua vô lực, lười biếng đến mức ngay cả mắt cũng mở, đột nhiên ngáp một cái, miệng há lớn, răng so le đều.
“Phì.”
chằm chằm cái miệng rộng của sư t.ử, đột nhiên bật thành tiếng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng như thể đột nhiên phủ lên một tầng ánh sáng, cả trở nên linh động...
--------------------