Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 697: Cô bé ấy rốt cuộc không phải là cô ấy

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:49:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh Tiểu Nọa nước mắt lưng tròng, vội vàng bước tới, đưa tay nắm lấy tay cô bé: “Tiểu Nọa, thế ? Có con gặp ác mộng , chớ sợ chớ sợ.”

 

Kết quả là Tiểu Nọa căn bản thèm cô, cứ thẳng Thịnh Thừa An, đột nhiên bước nhanh chạy về phía Thịnh Thừa An, ném gối xuống, đưa tay luồn qua hai bên eo Thịnh Thừa An, ôm c.h.ặ.t lấy eo , mặt chôn n.g.ự.c , cọ cọ.

 

Giống như một chú mèo con đang tìm kiếm sự an ủi, rúc lòng Thịnh Thừa An.

 

Thịnh An Ninh kinh ngạc ngây , dám tưởng tượng nổi, Tiểu Nọa, đây dựa dẫm cô nhất, lúc ôm c.h.ặ.t Thịnh Thừa An buông. Cô tin rằng hai họ liên quan gì đến .

 

Thịnh Thừa An cũng sững sờ một chút, hai tay nhất thời nên đặt ở , giơ lên một hồi lâu mới do dự vỗ vỗ vai Tiểu Nọa, dùng giọng điệu dịu dàng nhất thể : “Không sợ, sợ, con gặp ác mộng ?”

 

Tiểu Nọa vẫn gì, nhưng cơ thể ngừng cọ xát trong lòng Thịnh Thừa An, giống như một chú mèo con đang tìm kiếm sự an ủi.

 

Một hồi lâu , đợi Tiểu Nọa định cảm xúc, Thịnh An Ninh mới đến dỗ dành Tiểu Nọa cùng xuống lầu chơi.

 

Tiểu Nọa vẫn nắm c.h.ặ.t vạt áo Thịnh Thừa An, mắt đầy mong đợi, hình như đang đợi quyết định.

 

Thịnh Thừa An kinh ngạc sự dựa dẫm của Tiểu Nọa dành cho , suy nghĩ một chút: “Chúng xuống , cùng uống chút nước ?”

 

Tiểu Nọa gật đầu, còn ngoan ngoãn Thịnh Thừa An.

 

Thịnh An Ninh cảm thấy cảnh tượng thật thể tưởng , cô dạy Tiểu Nọa gật đầu lâu , nhưng Tiểu Nọa vẫn học , chỉ theo cô.

 

Không ngờ, Thịnh Thừa An chỉ hai câu, cô bé gật đầu.

 

Ánh mắt cô liên tục đảo qua giữa hai , bây giờ nếu Tiểu Nọa và Chu Chu quan hệ gì, cô chắc chắn tin.

 

Không lâu khi xuống lầu, Chu Thời Huân cũng dẫn ba đứa trẻ ngủ trưa xong xuống. Năng lượng của trẻ con luôn phục hồi , tỉnh dậy bắt đầu gào to ầm ĩ trong phòng khách.

 

Thịnh Thừa An đút nước cho Tiểu Nọa, khi đặt cốc nước xuống , thấy Tiểu Nọa vẫn trừng mắt , mắt nháy một cái, hình như sợ rằng chỉ cần nháy mắt một cái, Thịnh Thừa An sẽ biến mất.

 

Thịnh Thừa An đến tự nhiên, đặc biệt là khuôn mặt giống hệt Chu Chu, nhưng đôi mắt vô cùng sạch sẽ, khiến cảm thấy khó chịu và thoải mái trong lòng, đưa tay xoa xoa đầu cô bé: “Không , sẽ , con cần cứ mãi thế.”

 

Tiểu Nọa vẫn , hơn nửa ngày , cô bé mới đưa tay nắm lấy ngón tay Thịnh Thừa An, còn nhẹ nhàng lắc lắc.

 

Thịnh An Ninh một nữa kinh ngạc sự chủ động của Tiểu Nọa, ngờ cô bé chủ động nắm tay Thịnh Thừa An, thậm chí còn lắc lắc, giống như đang nũng.

 

Thịnh Thừa An cũng phát hiện đây là hành động lành của Tiểu Nọa, dịu dàng: “Ngoan thật.”

 

Thịnh An Ninh bên cạnh Chu Thời Huân, nhỏ: “Anh thấy , Tiểu Nọa thích trai , nếu trong đầu Tiểu Nọa chút gì, thật sự tin. Anh xem khả năng nào, một luồng hồn phách của Chu Chu đang ở Tiểu Nọa, nên Tiểu Nọa mới đặc biệt quyến luyến trai ?”

 

Chu Thời Huân cũng dám chắc về điều , chủ yếu là những chuyện xảy với gia đình Thịnh An Ninh ngoài phạm vi kiến thức của .

 

Điều đó cũng khiến một vô thần như , thể tin rằng, ngoài thế giới , còn nhiều chuyện khoa học thể giải thích .

 

Đến tối, sự quyến luyến của Tiểu Nọa dành cho Thịnh Thừa An càng đậm đà hơn nhiều, ăn cơm uống nước đều Thịnh Thừa An đút, buổi tối ngủ, cô bé cũng nắm c.h.ặ.t t.a.y Thịnh Thừa An chịu buông.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Thịnh An Ninh còn bận tâm đến sự kinh ngạc nữa, cô kéo tay còn của Tiểu Nọa, dỗ dành cô bé: “Tiểu Nọa, ngủ thể ngủ cùng Thừa An, bởi vì là con trai còn con là con gái. Tối nay con ngủ với nhé, ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-697-co-be-ay-rot-cuoc-khong-phai-la-co-ay.html.]

 

Tiểu Nọa chấp nhất đầu Thịnh Thừa An, chăm chú chằm chằm mặt , im lặng mang theo một tia kháng cự.

 

Thịnh An Ninh khẳng định thể để Bùi Nặc và Thịnh Thừa An ở chung một phòng. Dù thế nào nữa, Bùi Nặc là một cô gái trưởng thành, mà cái niên đại coi trọng danh tiết.

 

Cho dù Bùi Nặc vấn đề về tinh thần, cũng thể để cô và một đàn ông trưởng thành ở chung một phòng.

 

vẫn khuyên nhủ: “Tiểu Nọa, sáng mai chúng sẽ gặp trai . Bây giờ em ngủ với , chúng ngủ một giấc dậy là tìm Thừa An, ?”

 

Bùi Nặc đột nhiên dùng sức giãy khỏi tay Thịnh An Ninh, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y Thịnh Thừa An, vẻ mặt hiếm hoi một chút đổi, Thịnh Thừa An như một tiểu cô nương đáng thương.

 

Thịnh Thừa An rốt cuộc đành lòng, liếc mắt một cái Thịnh An Ninh: “Thôi , ngủ cùng phòng với cô , ngủ đất, cô ngủ giường.”

 

Thịnh An Ninh thở dài một tiếng, cũng chỉ thể như , xoa xoa đỉnh đầu Bùi Nặc: “Em đó, thật đúng là một đứa bé ngang bướng.”

 

Thịnh Thừa An ngủ ở khách phòng tầng một, Thịnh An Ninh ôm chăn đệm của Bùi Nặc xuống.

 

Khách phòng tầng một cũng là thư phòng, bởi vì trong nhà nhiều , cho nên trong thư phòng đặt một cái giường gỗ rộng một thước rưỡi, nếu như trong nhà nhiều , cũng thể ở .

 

Thịnh An Ninh qua giúp trải giường xong, thấy Bùi Nặc vẫn nắm tay Thịnh Thừa An buông, như thể sợ rằng buông tay, Thịnh Thừa An sẽ biến mất thấy nữa.

 

bất đắc dĩ lắc đầu : “Thật đúng là mệt mỏi. Anh, tối nay nhớ gọi Tiểu Nọa dậy nhà vệ sinh, đến lúc đó gọi cô cô một tiếng, để cô qua giúp cởi quần kéo quần.”

 

Thịnh Thừa An gật đầu: “Được, em xem An An bọn họ , thể chăm sóc cho cô .”

 

Thịnh An Ninh vẫn lo lắng, nhưng cũng cách nào, chỉ thể dặn dò Bùi Nặc vài câu, cũng quản cô thể hiểu , mới ngoài, tiện tay đóng cửa .

 

Trong phòng chỉ hai , Thịnh Thừa An chút tự nhiên, hắng giọng một cái, thể những lời quá sâu xa với một cô gái như trẻ con.

 

“Trước tiên ngủ .”

 

Kéo Bùi Nặc qua, bảo cô xuống, giúp cô cởi giày đỡ cô xuống, kéo chăn giúp cô đắp kín, bàn tay to che lên mắt cô một cái: “Ngoan ngoãn ngủ , ngày mai dẫn em chơi, ?”

 

Xác định Bùi Nặc yên, Thịnh Thừa An ôm chăn đệm đặt bàn sách, trải mặt đất, chuẩn xuống thì thấy Bùi Nặc nhắm mắt, đột nhiên bò dậy, chân trần xuống đất tới.

 

Không rằng xuống chỗ ngủ trải mặt đất của Thịnh Thừa An, mắt Thịnh Thừa An đầy mong đợi.

 

Thịnh Thừa An chút dở dở , xổm xuống Bùi Nặc: “Em là con gái, chúng thể ngủ chung một giường, như . Em xem cũng , ngủ đất cứ canh giữ em, ?”

 

Bùi Nặc mím môi Thịnh Thừa An, dáng vẻ thỏa hiệp chút nào.

 

Thịnh Thừa An chắc Bùi Nặc rốt cuộc hiểu lời , kéo cánh tay cô : “Dưới đất lạnh, em ngủ giường ? Nếu em lời, ngày mai sẽ để ý tới em nữa.”

 

Câu quả nhiên hữu dụng, xong Bùi Nặc lập tức bò dậy, nắm ngược tay Thịnh Thừa An, ngón tay khác chỉ giường, mang theo một cỗ kiên trì lời.

 

Thịnh Thừa An thật sự hiểu, ý của tiểu cô nương là hai cùng ngủ giường.

 

--------------------

 

Loading...