Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 696: THỊNH THỪA AN TRỞ VỀ

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:48:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Khi Thịnh Thừa An ngoài, dám thẳng Bùi Nhu, sợ ánh mắt của sẽ dọa cô.

 

ngờ, góc áo của một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy.

 

Anh cúi đầu xuống, liền thấy một bàn tay nhỏ bé, trắng nõn, mũm mĩm, đang nắm c.h.ặ.t góc áo, cứ như thể sợ sẽ bỏ mất.

 

Thịnh Thừa An rũ mắt xuống, đối diện với đôi mắt to trong veo của Bùi Nhu. Đôi mắt vẫn vẻ sáng rọi gì, nhưng cảm giác bên trong ẩn chứa một sự chấp nhất.

 

Anh xoay , cúi thấp cô: “Em cho ? Em sợ ?”

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Bùi Nhu vẫn trợn to mắt Thịnh Thừa An, hề bất kỳ phản ứng nào, tay cũng rụt , vẫn chấp nhất nắm c.h.ặ.t góc áo của Thịnh Thừa An.

 

Thịnh Thừa An đưa tay nắm lấy tay Bùi Nhu, thấy cô phản đối: “Em buông , , ?”

 

Bùi Nhu quả nhiên lời buông tay, đầu Thịnh Thừa An xuống bên cạnh , lúc mới rụt tay về đặt đầu gối, mắt về phía nhà bếp, ngây .

 

Thịnh Thừa An Thịnh An Ninh , Bùi Nhu cơ bản phản ứng với ngoại giới.

 

Vậy nên, hành động của Bùi Nhu đối với , là xuất phát từ bản năng, vì một lý do nào khác?

 

Anh trải qua những chuyện kỳ quái, cho nên trong lòng luôn ôm một tia ảo tưởng. Anh khuôn mặt nghiêng của Bùi Nhu, chìm suy tư.

 

Bởi vì Thịnh Thừa An trở về, bữa trưa bằng món mì tiếp đón.

 

Món mì trộn tương thịt ba chỉ xào, ăn kèm với sợi cải thảo và sợi cà rốt chần qua nước sôi.

 

Ba đứa nhóc đều thích, trộn với tương thịt, ngay cả rau cũng ăn ngon.

 

Đến lượt Bùi Nhu, Thịnh An Ninh đút cơm cho cô. Sợi mì trộn với tương thịt, bên trong còn một ít sợi cải thảo, kết quả là cô gái tinh ranh mím môi chịu há miệng.

 

Thịnh An Ninh bất đắc dĩ: “Con xem An An cũng ăn rau kìa, con cũng ăn rau chứ, thì An An và bọn chúng sẽ chê con đấy.”

 

Bùi Nhu vẫn chịu há miệng.

 

Thịnh Thừa An thắc mắc: “Con bé thích ăn mì ?”

 

Thịnh An Ninh Bùi Nhu: “Con bé đó, là thích ăn rau, chỉ thích ăn thịt thôi, một chút rau nhỏ như cũng chịu ăn.”

 

Thịnh Thừa An sợi cải thảo và sợi cà rốt trong bát cơm, suy nghĩ một chút: “Cô thử gắp sợi cải thảo xem? Sợi cà rốt lẽ sẽ hơn?”

 

Thịnh An Ninh thấy Bùi Nhu chịu há miệng ăn cơm, đành theo lời Thịnh Thừa An, gắp hết sợi cải thảo trong bát . Sợi cà rốt cuộn trong mì, cô gắp lên đưa đến bên miệng Bùi Nhu.

 

Lần , Bùi Nhu há miệng ăn cơm, ăn còn ngon miệng.

 

Thịnh An Ninh khó hiểu: “Trước đây ăn bánh sủi cảo nhân thịt cải thảo, con bé ăn khá mà, giờ thích ăn cải thảo nữa nhỉ?”

 

Thịnh Thừa An cảm thấy tim hẫng một nhịp. Chu Chu cũng ăn cải thảo.

 

Chỉ cần thấy thì còn , chứ thấy là nhất định sẽ gắp .

 

Anh Bùi Nhu, ánh mắt khỏi trở nên sâu thẳm.

 

...

 

Sau bữa trưa, Chu Loạn Thành trở về một chuyến, còn mang theo một tin tức: Các học trò của Bùi lão tin Bùi lão tự sát, cùng đến đồn công an báo án.

 

Thời điểm , nếu trong nhà c.h.ế.t, chỉ cần nhà đến đồn công an báo một tiếng là , cũng cần bệnh viện cấp giấy chứng nhận t.ử vong bình thường gì.

 

, khi nhận tin báo án, Chu Loạn Thành là Bùi lão, đích dẫn đến đó một chuyến.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-696-thinh-thua-an-tro-ve.html.]

Lúc , t.h.i t.h.ể đưa đến chỗ pháp y, chờ nhà ký tên đồng ý giám định.

 

Thịnh An Ninh ngờ học trò báo cảnh sát . Vì đưa đến chỗ pháp y, chắc chắn là vấn đề : “Phát hiện cái gì?”

 

Chu Loạn Thành gật đầu: “Trên cổ hai vết hằn, một vết là vết thương chí mạng, còn một vết là hình thành . Vết thương chí mạng tạo thành một đường song song quanh cổ, rõ ràng là siết cổ từ phía , đó tạo hiện tượng giả tạo là tự sát.”

 

Thịnh An Ninh nhíu mày: “Tội ác rõ ràng như , hiện trường gây án thô sơ như thế, bọn họ thật là to gan.”

 

Chu Loạn Thành cũng cảm thấy nhiều điều kỳ lạ: “Người yêu của Bùi lão và hai cô con gái đều đồng ý giải phẫu t.h.i t.h.ể, c.h.ế.t là lớn, thể phá hủy t.h.i t.h.ể.”

 

Thịnh An Ninh lẩm bẩm một câu: “Ai là do bọn họ .”

 

Bởi vì chuyện nhà cửa, một nhà náo loạn đến mức thể hòa giải, lỡ tay g.i.ế.c cũng là chuyện từng xảy .

 

Người ruột thịt c.h.ế.t vì g.i.ế.c, bọn họ hung thủ là ai, còn gì mà nhập thổ vi an, thái độ lạnh lùng như nhất định là uẩn khúc.

 

Chu Loạn Thành thể đưa quyết định võ đoán như thế: “ chỉ về với các ngươi một tiếng, đây, chờ đầu tin tức, sẽ với các ngươi.”

 

Sau khi Chu Loạn Thành , Thịnh Thừa An mới nhớ còn tìm Chu Loạn Thành giúp đóng dấu.

 

Chỉ là đầu thoáng qua Bùi Nhu đang an tĩnh ghế sô pha, chuyện hình như cũng vội vàng như , càng rõ ràng Bùi Nhu rốt cuộc là ai!

 

Ba đứa nhỏ chơi điên cuồng một hồi lâu, Chu Thời Huân mới dẫn bọn chúng lên lầu ngủ, Thịnh An Ninh cũng dỗ Bùi Nhu ngủ trưa ở trong phòng Chu Triều Dương.

 

Đợi cô ngủ say, Thịnh An Ninh mới nhẹ nhàng từ phòng ngủ , xuống lầu hô Thịnh Thừa An đến thư phòng lầu: “Cho xem một thứ, xem chỗ nào quen mắt .”

 

Trên giá vẽ là bức tranh Đại Hải mà Bùi Nhu vẽ một nửa ngày hôm qua, sóng biển còn xử lý cuối cùng, khí thế cuồn cuộn như khi thành.

 

Thịnh Thừa An bức tranh, cả triệt để hóa đá.

 

Đột nhiên xoay nắm c.h.ặ.t cánh tay Thịnh An Ninh: “Đây là Bùi Nhu vẽ? Thật sự là cô vẽ? Cái địa phương … cái địa phương , chính là nơi Chu Chu cuối cùng rơi xuống biển…”

 

Bởi vì vội vàng, cũng bởi vì khẩn trương, trở nên năng lộn xộn.

 

Thịnh An Ninh cũng ngây ngẩn cả , ngờ suy đoán của cô là thật, Bùi Nhu và Chu Chu quan hệ.

 

Tim đập cũng khỏi theo đó mà nhanh hơn: “Bùi Nhu chính là Chu Chu ?”

 

Thịnh Thừa An lắc đầu, khi sự thật ở mắt, ngược chút sợ hãi, sợ cuối cùng là thất vọng.

 

Vẫn là Thịnh An Ninh bình tĩnh : “Anh, tĩnh táo một chút, mặc kệ Bùi Nhu Chu Chu , cô bây giờ đều đặc biệt, chúng thể vội vàng, thể ép cô , nếu sẽ phản tác dụng. Đợi chúng rõ ràng chuyện nhà họ Bùi, còn kinh nghiệm lúc nhỏ của Bùi Nhu .”

 

Thịnh Thừa An là nên bình tĩnh , nhưng tay tự chủ run rẩy: “Nhất định là, cơ hội ông trời ban cho.”

 

Hai em hơn nửa ngày mới bình tĩnh , bắt đầu bức tranh .

 

Thịnh Thừa An nữa, càng thêm thể xác định, đây chính là nơi Chu Chu rơi xuống biển.

 

Gần đây mỗi ngày đều bến tàu, sẽ xem nơi xảy chuyện, cho nên chắc chắn.

 

Chỉ là tại Bùi Nhu nhớ bức tranh ? Hay là cô bây giờ chỉ nhớ cảnh tượng , những cái khác đều quên?

 

“An Ninh, nếu , dẫn Bùi Nhu bệnh viện Cảng Thành xem , dù kỹ thuật y tế bên vẫn hơn nhiều so với nội địa.”

 

Thịnh An Ninh đồng ý: “Trước vội, đợi sự tình rõ ràng , Bùi Nhu bài xích chúng , thể chỉ là trong tiềm thức của cô cận với chúng , cho nên sẽ bài xích chúng , chúng chậm rãi dẫn dắt, nhất định sẽ lên.”

 

Lúc hai chuyện, cửa thư phòng đẩy , Bùi Nhu ôm gối quang chân ở cửa, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, giống như một đứa nhỏ đáng thương vứt bỏ…

 

--------------------

 

 

Loading...