Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 682: Bại lộ rồi
Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:39:45
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thái độ của bà Bùi khiến Thịnh An Ninh tỉnh táo , thậm chí còn ngại ngùng dám bước .
Bà Bùi gầm lên với ông Bùi xong, thái độ đối với Thịnh An Ninh hòa ái hơn một chút: “An Ninh đến , mau nhà ăn cơm , cơm nước xong xuôi cũng một hồi .”
Thịnh An Ninh mỉm chào bà Bùi, cô cơn giận lớn nhất của bà đến từ Bùi Nhu, chẳng gì cả.
Cô thấy ông Bùi đưa tay kéo Bùi Nhu nhà, cô cũng theo .
Ông Bùi bảo Bùi Nhu xuống bàn ăn, đó hòa nước ấm, ướt khăn mặt, đến lau tay và mặt cho Bùi Nhu.
Vừa lau, ông dịu dàng: “Lát nữa ăn cơm cho ngon nhé, bên ngoài lạnh nên con ít ngoài thôi, bố con nhớ tre trúc ở miền Nam, nhưng ở chỗ chúng tre trúc .”
Bùi Nhu phản ứng, tùy ý để ông Bùi lau mặt lau tay cho , vẫn đắm chìm trong thế giới riêng.
Thịnh An Ninh rửa tay xong xuống bên cạnh Bùi Nhu, cô thật sự quá tò mò về Bùi Nhu, đời trông giống đến .
Song sinh cũng thể giống đến mức .
Trong nhà họ Bùi cũng khác, bà Bùi đến giúp Thịnh An Ninh xới cơm, đẩy một phần sườn heo hun khói về phía cô: “Đây là đặc sản quê , cô nếm thử xem, cô ăn quen .”
Thịnh An Ninh cảm ơn xong, liền ông Bùi kiên nhẫn đút cơm cho Bùi Nhu, thức ăn đưa đến bên miệng, cô bé cũng há miệng nhỏ ăn.
Bà Bùi mặc kệ Thịnh An Ninh đang ở đó, bắt đầu cằn nhằn: “Hôm nay ông ở nhà, con bé đổ chậu nước trong nhà, với , bao nhiêu , nhà vệ sinh tìm , kết quả tè quần. Hôm nay một ngày tè ba , trời lạnh bên ngoài khô, chỉ thể giặt đặt lò sưởi trong nhà để hong khô.”
“Lát nữa ông phòng phía Đông mà xem, mùi vị lớn cỡ nào.”
Ông Bùi hề nhíu mày một chút nào, vẫn kiên nhẫn và dịu dàng Bùi Nhu: “Tiểu Nhu, hôm nay tìm nhà vệ sinh? Có con quên ? Chúng trách con , ngày mai nhớ là . Nào, ăn thêm miếng thịt nữa, đây là thịt muối bà ngoại ướp, con thích ăn đấy.”
Thịnh An Ninh phát hiện, khi Bùi Nhu thấy từ “bà ngoại”, mắt cô bé sáng lên, miệng cũng há lớn hơn nhiều, mặc dù vẫn biểu cảm gì. Thịnh An Ninh cảm giác lúc cô bé đang vui vẻ.
Bà Bùi thấy ông Bùi căn bản lọt tai, còn dỗ dành Bùi Nhu, càng tức giận hơn: “Nếu cứ như , suốt ngày gì khác, chỉ theo m.ô.n.g con bé dọn dẹp thôi.”
Lần ông Bùi cũng phản ứng, nhíu mày bà Bùi: “Tiểu Nhu là hiểu gì cả, bà đừng những lời mặt con bé, bà hung dữ như , con bé chắc chắn sẽ sợ hãi, đương nhiên dám tìm bà.”
“ cũng , Tiểu Nhu là một đứa trẻ đặc biệt, chúng cần kiên nhẫn hơn một chút.”
Bà Bùi nhịn nhịn, mới bộc phát cơn giận , hừ lạnh một tiếng, đặt đũa xuống dậy ngoài.
Dù trong bầu khí như , Thịnh An Ninh vẫn nỡ rời , cô Bùi Nhu thêm một chút, rõ ràng cô bé Chu Chu, cũng thể là Chu Chu, nhưng vẫn cô bé.
Ông Bùi bất lực thở dài một , dịu dàng Bùi Nhu: “Tiểu Nhu, ghét con , chỉ là nóng tính thôi, con đừng sợ, ăn cơm cho ngon nhé.”
Bùi Nhu biểu cảm gì, vẫn chậm rãi ăn cơm từng miếng một.
Ông Bùi đút cơm cho Bùi Nhu, với Thịnh An Ninh: “Mặc dù Tiểu Nhu giao lưu với thế giới bên ngoài, nhưng con bé vẽ tranh, hơn nữa vẽ khá, là một đứa trẻ tuyệt, lát nữa ăn cơm xong dẫn cô xem.”
Thịnh An Ninh những đứa trẻ đặc biệt như thế , ở một phương diện nào đó thể coi là thiên tài.
Cô vẫn nhịn tò mò hỏi một câu: “Cô bé lớn lên ở miền Nam từ nhỏ, từng rời khỏi đó ?”
Ông Bùi lắc đầu: “Nếu tính việc đến thủ đô, thì là từng rời khỏi Trấn Trúc Lâm, cho nên Tiểu Nhu thích vẽ tre trúc nhất.”
Nói xong tạm nghỉ một chút, dường như chút khó hiểu: “Bất quá, gần đây con bé còn thích vẽ sóng biển, con bé từng thấy biển rộng bao giờ, mà thể vẽ khá.”
Thịnh An Ninh n.g.ự.c thắt , cảm giác tim đập hụt mất một nhịp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-682-bai-lo-roi.html.]
Chỗ Chu Chu gặp chuyện may chính là bờ biển mà!
Hai liệu liên quan gì đến ?
Không cô suy nghĩ quá nhiều, mà là ngay cả cô còn thể xuyên đến đây, thì Chu Chu còn điều gì thể xảy nữa chứ.
Đang ăn cơm thì đến sân tìm Bùi lão, là bố của hàng xóm thoải mái, gọi Bùi lão qua xem thử.
Bùi lão chút khó xử, lúc mà tìm Bùi phu nhân thì cũng chẳng lời nào ho, chỉ đành nhờ Thịnh An Ninh: “ ngoài một chuyến, cô giúp trông Tiểu Nhu.”
Thịnh An Ninh đương nhiên vui vẻ, gật đầu: “Thầy, thầy cứ việc , con thể đút cơm cho con bé.”
Bùi lão xoa xoa đỉnh đầu Bùi Nhu: “Tiểu Nhu, bố ngoài một chuyến, con ở cùng với chị nhé. Bố sẽ về nhanh.”
Bùi Nhu phản ứng gì, cái miệng nhỏ nhắn vẫn đang dùng sức nhai thịt từng chút một.
Thịnh An Ninh Bùi Nhu thể tự nuốt thức ăn là lợi hại .
Đợi Bùi lão , cô thiện chào hỏi Bùi Nhu: “ tên là Thịnh An Ninh, chúng thể bạn, nếu em chơi, thể chơi cùng em. Bây giờ chúng cùng ăn cơm, ?”
Bùi Nhu ngay cả liếc mắt một cái cũng thèm cô, càng đừng đến việc cho cô một lời đáp .
Thịnh An Ninh cũng bất ngờ, gắp một miếng khoai tây đặt bên miệng Bùi Nhu: “Khoai tây, ngon, ăn một miếng .”
Bùi Nhu mở miệng, thậm chí còn theo bản năng mím môi một cái, rõ ràng là đang kháng cự.
Thịnh An Ninh cũng nản lòng, bỏ thêm một miếng thịt muối: “Vậy em ăn một miếng thịt muối Bà ngoại nhé? mới ăn, thơm lắm.”
Lần Bùi Nhu chút do dự mở miệng, c.ắ.n miếng thịt, lộ hàm răng trắng tinh tươm tắp, khóe môi dường như cũng nhếch lên một chút.
Thịnh An Ninh thử đút những thứ khác, phát hiện Bùi Nhu tuy thèm để ý đến cô, nhưng kén ăn.
Không thích ăn khoai tây cải trắng, chỉ ăn thịt.
Thịnh An Ninh nhịn lên: “Em còn là một bé cưng kén ăn nữa chứ, cũng ăn rau xanh nữa, như mới cho sức khỏe. Cải trắng chua chua ngọt ngọt cũng ngon, em nếm thử một miếng .”
Mặc kệ Thịnh An Ninh thế nào, Bùi Nhu đều nhắm c.h.ặ.t miệng, vì dùng sức, khóe môi đều mím thành một đường thẳng.
Ăn cơm xong, Bùi Nhu một hồi, đột nhiên dậy ngoài.
Thịnh An Ninh cũng vội vàng đặt bát đũa xuống theo ngoài, thấy cô bé phòng phía Đông, cô cũng theo .
Trong phòng lò sưởi, ngược ấm áp, nhưng cũng giống như Bùi phu nhân , bên trong một mùi vị kỳ lạ, dễ ngửi lắm.
Bùi Nhu phản ứng, qua xuống khung vẽ cửa sổ, bức tranh thành đang ngây .
Thịnh An Ninh theo qua, giấy vẽ là một bức biển rộng vẽ một nửa, sóng biển cuồn cuộn đ.á.n.h vách đá.
Cô hiểu nhiều về hội họa, chỉ là cảm thấy Bùi Nhu vẽ quá , mỗi một đóa sóng biển đều như thật .
Nhịn khen ngợi: “Tiểu Nhu, đây là em vẽ , vẽ thật tuyệt vời.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Bùi Nhu vẫn xuất thần bức tranh, đang suy nghĩ gì, cũng ai thể bước thế giới của cô bé…
--------------------