Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 673: Về nhà

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:39:36
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Loan Thành thể hiểu tâm trạng của Chu Thời Huân, bọn họ đều là những từng tham gia chiến trường, từng chứng kiến đồng đội xuống ngay chân , cho nên họ hiểu cách che giấu nỗi buồn.

 

Và cũng hiểu cách bước khỏi nỗi buồn.

 

Im lặng một hồi, bước đến xuống bên cạnh Chu Thời Huân, đưa cho một điếu t.h.u.ố.c.

 

Chu Thời Huân nhận lấy điếu t.h.u.ố.c, nhíu mày: “Chúng ngoài hút .”

 

Thịnh An Ninh từng trẻ con ngửi mùi t.h.u.ố.c lá, cho sức khỏe, còn một từ mới gọi là khói t.h.u.ố.c lá thụ động.

 

Chu Loan Thành cũng ý kiến gì, cũng là vì bọn trẻ, bình thường ở nhà, Chu Thời Huân cũng chú ý đến chuyện .

 

Hai dứt khoát đến ban công nhỏ ở cuối hành lang tầng hai.

 

Đẩy cửa , lan can đá của ban công phủ một lớp tuyết dày, mặt đất cũng bay ít bông tuyết.

 

Chu Loan Thành châm một điếu t.h.u.ố.c đặt lên lan can, đó châm t.h.u.ố.c cho Chu Thời Huân, cuối cùng mới tự châm một điếu, dựa lan can, ung dung hút một , chạm điếu t.h.u.ố.c đang cháy lan can: “Anh em chúng chỉ thể dùng cách để tiễn đoạn đường cuối.”

 

Chu Thời Huân gì, im lặng hút một t.h.u.ố.c, hai má hóp sâu , đáy mắt nhuộm màu đỏ ngầu, như thể dồn hết sức lực, hít mạnh một ngụm khói phổi.

 

Dùng vị cay nồng đó để thế nỗi đau trong lòng.

 

Chu Loan Thành thở dài: “Kỳ thật chúng sớm chuẩn tâm lý , nhưng vẫn chút thể chấp nhận .”

 

Chu Thời Huân im lặng một chút: “Thật sự còn chút hy vọng nào ?”

 

Chu Loan Thành lắc đầu: “Không còn nữa, giống với trường hợp của lúc đó, vì nhiệm vụ mà tuyên bố t.ử vong với bên ngoài, nhưng nhiều thứ đều giữ , còn Lục Trường Phong thì .”

 

Cho nên, thật sự thể về nữa.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Chu Thời Huân hút thêm hai t.h.u.ố.c thật mạnh, đó khẽ: “Nếu Lục Trường Phong, lẽ vẫn còn đang ở cấp cơ sở nhất, dùng sức mạnh một cách vô tổ chức.”

 

Lục Trường Phong bao giờ tiếc nuối khi dạy những gì cho tân binh, còn Chu Thời Huân tuy gì, nhưng học nhanh nhất. Nói về chịu khổ, những thanh niên lính thời đó đều giỏi chịu khổ.

 

Chỉ là Chu Thời Huân khả năng nhẫn nhịn hơn bình thường một chút.

 

Tân binh đến, luôn lính cũ bắt nạt, một lính cũ sẽ dùng đặc quyền của để bắt tân binh những chuyện quá đáng, giặt quần áo, giặt vớ là chuyện nhẹ nhàng.

 

Còn , trực tiếp bắt tân binh cọ nhà xí.

 

Lục Trường Phong phát hiện, nhiều tân binh mang theo cảm xúc dám giận mà dám cọ nhà xí, mà cũng , điều trở thành một thói quen bất thành văn.

 

Mỗi một lính cũ, đều là từ tân binh lên, cũng đều là từ việc cọ nhà xí mà .

 

Chỉ Chu Thời Huân, mỗi đều cần nhắc nhở, sẽ biểu cảm gì, an tĩnh và nhanh thành nhiệm vụ, gặp việc cố ý bắt gác, cũng sẽ nghiêm túc thành.

 

Cảm giác của Lục Trường Phong lúc đó là thanh niên thật thà lời.

 

Sau , trong một huấn luyện dã ngoại, Lục Trường Phong tận mắt thấy, thật thà Chu Thời Huân, luôn im lặng, bảo gì thì đó, tay đ.á.n.h c.h.ế.t ba con sói.

 

Sau khi kinh ngạc thôi, đây là một hạt giống , liền chú ý đến Chu Thời Huân nhiều hơn.

 

Phát hiện Chu Thời Huân thông minh, hơn nữa còn học tập, nắm bắt thứ nhanh, khi tân binh xuất ngũ, thể độc lập thành nhiều công việc, hơn nữa còn thành xuất sắc.

 

Sau , Chu Thời Huân liền luôn theo bên cạnh Lục Trường Phong, từ xạ thủ b.ắ.n tỉa đến đội trưởng, học nâng cao ở trường, từng bước đến ngày hôm nay.

 

Chu Thời Huân chìm đắm trong hồi ức, bao giờ , nhưng tình cảm trong lòng đối với Lục Trường Phong giống với khác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-673-ve-nha.html.]

 

Những điều , Chu Loan Thành cũng một chút, cho nên Chu Thời Huân trong lòng càng khó chịu hơn.

 

Hai im lặng hút hết một điếu t.h.u.ố.c ban công, điếu t.h.u.ố.c đặt lan can mà cũng cháy hết từng chút một, là nhờ gió, chuyện thần kỳ gì xảy .

 

Chu Thời Huân liếc tàn t.h.u.ố.c lan can, tiên phong đẩy cửa bước .

 

An An mặc chiếc váy mới, đăng đăng chạy lên, vui vẻ kêu lên: “Bố ơi, bố ơi, bà nội gọi ăn cơm, cả sủi cảo nữa.”

 

Chu Thời Huân cúi dịu dàng ôm An An lên, còn cẩn thận kéo vạt váy nhỏ xinh của con bé. Con gái mềm mại, dẻo thơm tựa lòng, thể xoa dịu sự nặng nề trong lòng .

 

Thế nhưng An An như một con ch.ó nhỏ, vai bố, nhăn cái mũi nhỏ hít mạnh một , ghét bỏ nhéo mũi: “Bố thối, là bố thối.”

 

Chu Loan Thành kéo b.í.m tóc nhỏ của con bé: “Vậy chú ôm nhé? Quần áo mới của An An thật đấy, giống như tiểu công chúa .”

 

An An vui vẻ, duỗi cánh tay nhỏ để Chu Loan Thành ôm, một chút cũng chê mùi t.h.u.ố.c lá chú, bởi vì chú khen con bé xinh .

 

Líu ríu chỉ huy chú mau mau đưa con bé xuống lầu.

 

Dưới lầu, bàn ăn, Chu Song Lộc và Chung Văn Thanh xong, Thịnh An Ninh đang bận rộn giúp các dì bưng thức ăn .

 

Chu Hồng Vân gọi Chu Thời Huân nhanh xuống: “Sủi cảo đang nóng đây, An Ninh con thích ăn sủi cảo, gói thêm nhân trứng gà mộc nhĩ, đúng , còn đậu phụ tương, cái tự đấy, mau xuống ăn .”

 

Mặc Mặc bắt đầu cầm sủi cảo thổi nguội, bẹp bẹp ăn ngon lành, ăn , bố, cảm giác hôm nay tâm tình , bụng nhỏ cũng đói, sủi cảo cũng thơm.

 

Sau khi Chu Thời Huân xuống, Chu Song Lộc đơn giản hỏi một chút chuyện công tác, cũng đều là những chuyện Chu Thời Huân thể .

 

Thịnh An Ninh lúc mới , Chu Thời Huân bảo vệ một vị lãnh đạo lợi hại đến Hồng Kông, cụ thể gì thì Chu Song Lộc lẽ , nhưng .

 

Chung Văn Thanh : “Bố, Thời Huân ngoài mà bố còn yên tâm, việc t.ử tế mà.”

 

Chu Song Lộc chút kiêu ngạo gật đầu: “ , ngoài, ít đều khen đấy, hai đứa cháu trai .”

 

Nói xong dặn dò Chu Thời Huân và Chu Loan Thành, kiêu ngạo nóng nảy, trong công việc thiết thực nghiêm cẩn.

 

Quan trọng hơn là đặt trách nhiệm lên hàng đầu.

 

Thịnh An Ninh xong, chỉ một cảm xúc, chính là những già thuộc thế hệ , giác ngộ thật sự cao.

 

Ăn sáng xong, Thịnh An Ninh vốn dĩ học, vì Chu Thời Huân trở về, nỡ .

 

Đang rối rắm nên xin nghỉ , Chu Thời Huân đề nghị : “Một hồi về đơn vị một chuyến, đưa em đến trường nhé.”

 

Thịnh An Ninh lập tức rối rắm nữa, nhanh ch.óng thu dọn đồ đạc, cùng Chu Thời Huân ngoài.

 

An An còn đang bận rộn cho ông cố xem chiếc váy xinh của con bé, nên cũng để ý bố và cửa, còn Chu Chu đang bận nghiên cứu chiếc máy bay nhỏ của .

 

Mặc Mặc thấy em trai em gái đều để ý, bé chỉ đăm chiêu cửa lớn, sửng sốt một hồi, vui vẻ tìm Chung Văn Thanh, cầm cuốn truyện tranh nhỏ để Chung Văn Thanh kể chuyện.

 

Trời lạnh, tuyết lớn, tuyết đọng đường còn kịp dọn sạch, xe đạp cán từng đạo băng sắc nhọn.

 

Thịnh An Ninh tự thấy kỹ thuật đạp xe của bình thường, gần đây học đều xe buýt, bây giờ Chu Thời Huân ở đây, liền để Chu Thời Huân chở cô đến trường.

 

Một đoạn đường dài, Thịnh An Ninh đều an tĩnh, chỉ đầu xuất thần bóng lưng Chu Thời Huân…

 

--------------------

 

 

Loading...