Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 670: CHUYỆN KHÔNG MUỐN XẢY RA NHẤT

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:39:33
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh bưng hộp cơm giúp Chu Triều Dương, ăn hết hơn nửa phần, từng ngụm nhỏ một.

 

Cô mới khẽ hỏi: “Có ăn thêm cơm ?”

 

Chu Triều Dương im lặng một chút từ từ gật đầu: “Được.”

 

Thịnh An Ninh vội vàng bảo Chu Hồng Vân bưng lên một ít hoành thánh nhỏ mới nấu xong. Nước dùng là nước hầm gà mái già hầm nửa ngày, thơm lừng bốn phía, bên nổi một lớp mỡ gà màu vàng nhạt, rắc thêm một lớp hành lá xanh biếc.

 

Chu Hồng Vân bưng , thu hút Tiểu Nguyệt Nha – con mèo tham ăn nhỏ . Cô bé nhăn cái mũi nhỏ, chạy chậm theo Chu Hồng Vân: “Bà nội, thơm quá, An An ăn.”

 

Đầy lòng vui vẻ theo Cô bậc lên lầu, tiến phòng Chu Triều Dương.

 

Nhìn thấy cô út, An An đột nhiên nhớ hình như lâu gặp cô út , cô bé vui vẻ nhào tới, bò bên giường, vỗ tay nhỏ bé bắt lấy tay Chu Triều Dương: “Cô út, cô út, tiêm đau, An An thổi phù phù.”

 

Nói cô bé phồng má, chu cái miệng nhỏ nhắn, thổi phù phù mu bàn tay Chu Triều Dương.

 

Sắc mặt Chu Triều Dương mới dần dần biểu cảm, cúi đầu An An, một tay khác đưa qua xoa xoa cái đầu nhỏ của An An.

 

Chu Hồng Vân nhân cơ hội : “Triều Dương, mau ăn chút hoành thánh, uống chút nước gà. Rồi ngủ ngon một giấc, ngày mai là thể khỏe .”

 

ở mép giường, cầm thìa chuẩn đút cho Chu Triều Dương ăn.

 

An An , mắt đều sáng lên, ngẩng cái đầu nhỏ, há cái miệng nhỏ nhắn với Chu Hồng Vân: “An An ăn, An An nếm thử.”

 

Thịnh An Ninh chọc trán nha đầu nhỏ: “Cái là cho cô út, An An lát nữa ăn.”

 

An An cũng tức giận, vẫn há cái miệng nhỏ: “An An ăn một miếng, nếm thử.”

 

Chu Hồng Vân lên, cái muỗng nhỏ còn kịp đút miệng Chu Triều Dương, đút tới bên miệng An An.

 

Nha đầu nhỏ há miệng “a” một tiếng nuốt chửng một viên hoành thánh, bập bập ăn, mắt đều cong thành Tiểu Nguyệt Nha, vui vẻ thôi, nuốt xuống xong còn với Chu Triều Dương: “Bánh chẻo ngon quá, An An thích, cô út ăn nha.”

 

Chu Hồng Vân lúc mới hiểu , nguyên lai nha đầu nhỏ là đang dỗ cô út ăn đồ ăn, : “Con đúng là một tiểu nhân tinh.”

 

Vừa đút hoành thánh cho Chu Triều Dương.

 

Không An An líu ríu ở bên cạnh hiệu quả , Chu Triều Dương cũng ăn hết hơn nửa bát hoành thánh, còn uống ít nước gà.

 

An An cứ , đợi Chu Hồng Vân bưng bát ngoài, cô bé vội vàng đuổi theo: “Bà nội, An An ăn, cho An An ăn .”

 

Còn một ít nếu đổ thì lãng phí.

 

Chu Hồng Vân mỉm , rảnh tay liền nắm lấy bàn tay nhỏ của An An: “An An ăn, lát nữa bà nấu thêm cho An An ăn ? Cô út bệnh , phần còn thể cho An An ăn, sợ An An cũng bệnh.”

 

An An vẫn khá thông minh: “An An bệnh tiêm, An An bệnh, An An ăn nữa.”

 

Hai cằn nhằn ngoài.

 

Thịnh An Ninh lúc mới đỡ Chu Triều Dương tựa đầu giường, lấy khăn ướt tới lau mặt lau tay cho cô , im lặng những việc .

 

lúc bất kỳ lời an ủi nào, cũng bằng sự bầu bạn im lặng, nhiều ngược sẽ khiến Chu Triều Dương càng thêm đau lòng.

 

Chuyện đau khổ như , chỉ thể để cô từ từ bước .

 

Thịnh An Ninh cảm thấy mùa đông , thật sự quá áp lực, chuyện cứ nối tiếp .

 

Buổi chiều, Chu Loan Thành và Mộ Tiểu Vãn cùng tới, hai Chu Triều Dương, cũng đề cập đến chuyện Lục Trường Phong.

 

Đến bữa tối, Tống Tu Ngôn cũng tới, còn mang theo một hộp cơm.

 

Anh lên lầu Chu Triều Dương, xuống cái ghế bên giường, mở hộp cơm: “Cô xem đây là cái gì? Chim sẻ chiên giòn.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-670-chuyen-khong-muon-xay-ra-nhat.html.]

 

nhớ lúc học, cô thích ăn cái nhất, lúc đó cô luôn đe dọa bắt chim sẻ cho cô ăn. Hôm nay việc gì, liền ở nhà rình bắt chim sẻ cả ngày.”

 

“Hai ngày nay tuyết rơi nhiều, những con chim sẻ ngốc lắm, tùy tiện căng một cái lưới trong sân, chúng liền chui .”

 

“Món chim sẻ chiên giòn vẫn là cô dạy , mau nếm thử.”

 

Chu Triều Dương mắt đỏ hoe Tống Tu Ngôn: “ ăn, trong lòng khó chịu.”

 

Nói , cô kìm nước mắt lưng tròng, cô nhịn cả một ngày, nhà lo lắng theo, nhưng cô thật sự thể giả vờ như chuyện gì xảy .

 

Mỗi khi nhắm mắt , đều là hình ảnh Lục Trường Phong đuổi theo gọi cô là chị, là dáng vẻ Lục Trường Phong dịu dàng cô.

 

Tống Tu Ngôn gật đầu: “Nếu cô khó chịu, cô cứ , cần nhịn. Cô , mới càng lo lắng cho cô hơn. Nếu cô xem nơi Lục Trường Phong gặp chuyện may, sẽ cùng cô.”

 

Chu Triều Dương rưng rưng nước mắt Tống Tu Ngôn: “Có thể ?”

 

Tống Tu Ngôn gật đầu: “Chỉ cần cô , chúng thể . Triều Dương, nếu cô , cô sẽ hối tiếc cả đời.”

 

Chu Triều Dương im lặng, cô nhưng , nhưng sợ khi đến đó thật sự đối mặt với hiện thực tàn khốc nhất.

 

Tống Tu Ngôn nhét hộp cơm tay cô: “Bất kể cô đưa quyết định gì, đều ủng hộ cô.”

 

Thịnh An Ninh một bên , trong lòng ngoài cảm thán Tống Tu Ngôn thật , cũng nên gì.

 

Sau khi Tống Tu Ngôn , Chu Triều Dương vẫn lặng lẽ gặm hết mấy con chim sẻ, đó trịnh trọng với một nhà: “ biên giới Ấn Độ.”

 

Chu Nam Quang hề bất ngờ khi Chu Triều Dương đưa yêu cầu , chỉ nhíu mày: “Triều Dương, điều kiện bên đó khắc nghiệt, con suy nghĩ cho kỹ.”

 

Chu Triều Dương gật đầu: “Bố, con nghĩ kỹ .”

 

Chung Văn Thanh cũng đành lòng: “Triều Dương, bên đó vẫn còn nguy hiểm, con một chúng đều yên tâm. Nếu con nhất định , và bố sẽ cùng con.”

 

Chu Triều Dương đỏ mắt: “Mẹ, con thể để cùng con ? Con xem, con nhất định thể tự chăm sóc cho bản .”

 

Chu Nam Quang ấn vai Chung Văn Thanh, hiệu cho bà đừng nữa, quyết định mà Chu Triều Dương đưa lúc , bất luận kẻ nào cũng thể đổi .

 

Mộ Tiểu Vãn một vòng, đột nhiên mở miệng: “ cùng chị, từng đến đó , sắp nghỉ đông , thể xin nghỉ phép cùng chị.”

 

Thịnh An Ninh thì cũng cùng Chu Triều Dương, chỉ là còn ba đứa trẻ.

 

Chu Triều Dương lắc đầu: “Không cần, một .”

 

Cô cũng sẽ cho Tống Tu Ngôn , để cùng .

 

, cũng rõ ràng tình cảm của Tống Tu Ngôn dành cho , cho nên cô thể giả vờ như hiểu gì, để hưởng thụ cái của Tống Tu Ngôn dành cho cô.

 

Làm như thì .

 

Sau khi Thịnh An Ninh cùng Chu Triều Dương lên lầu, Chung Văn Thanh chút lo lắng: “Chúng thật sự để Triều Dương xa như ? Bây giờ là mùa đông, trời đường cũng , nếu chuyện bất ngờ gì xảy thì ?”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Mộ Tiểu Vãn chấp nhất: “ thể cùng chị , còn khá quen thuộc với bên đó.”

 

Chu Loan Thành kéo cánh tay cô một cái: “Em đừng theo gây thêm phiền phức nữa, chuyện để sắp xếp, bảo đảm để Triều Dương gặp chuyện.”

 

Mộ Tiểu Vãn bĩu môi: “Sự sắp xếp của , sẽ là để Tống Tu Ngôn cùng Triều Dương chứ?”

 

Chu Loan Thành lắc đầu: “Không , cách, nghĩ đến một .”

 

--------------------

 

 

Loading...