Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 667: Nhà ai cũng có một đống việc lặt vặt
Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:39:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh vui vẻ ôm Mặc Mặc, thấy tiểu gia hỏa mỗi thấy cô, đôi mắt cong cong, long lanh , niềm vui sướng tràn đầy trong lòng đó thể che giấu . Vậy nên, đứa con của cô thể vấn đề gì ?
Chung Văn Thanh hiển nhiên cũng để ý đến vấn đề , dáng vẻ nhỏ bé Mặc Mặc đang ôm Thịnh An Ninh, bà nhịn lầm bầm: “Bà Bùi rốt cuộc là , Mặc Mặc nhà đang . Hơn nữa, cho dù Mặc Mặc nhà thật sự vấn đề, cũng thể như thế .”
Chu Nam Quang cũng nghĩ tại bà Bùi đột nhiên vấn đề , an ủi Chung Văn Thanh: “Không , lẽ là vì quá nhớ con gái của bà thôi. Sau chúng chú ý là .”
Chung Văn Thanh vẫn còn tức giận: “Mặc Mặc nhà lắm.”
Cũng thể là vì lời của bà Bùi, khi ăn cơm trưa, Thịnh An Ninh tìm Thịnh Thừa An, chỉ dẫn theo Mặc Mặc. Cô bảo Chu Triều Dương đưa An An và Chu Chu lên lầu chơi, khi thu hút sự chú ý của hai đứa nhỏ, cô mới lén lút dẫn Mặc Mặc cửa.
Mặc Mặc mặc áo khoác bông màu xanh quân đội, quàng khăn quàng cổ màu xanh da trời, đội mũ len màu xanh da trời, chỉ lộ đôi mắt to tròn lông mi dày.
Thịnh An Ninh nắm tay nhỏ bé của bé, phối hợp với những bước chân nhỏ xíu của , chỉ cho xem những chiếc ô tô lớn đường.
Mặc Mặc vui vẻ, đôi mắt cũng đầy tò mò theo hướng chỉ.
“Mặc Mặc, con thích ô tô ?”
Mặc Mặc suy nghĩ một hồi mới gật đầu: “Thích, thích .”
Thịnh An Ninh xoa đầu nhỏ của bé , xem, đứa trẻ như , thể vấn đề gì .
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Cô dẫn Mặc Mặc xe buýt, bộ một đoạn đường nữa mới đến chỗ Lâm Uyển Âm ở. Đoạn đường hề gần, lúc Thịnh An Ninh còn cảm thấy bộ quá xa.
Kết quả là Mặc Mặc cứ thế vung vẩy cánh tay nhỏ bé theo suốt, kêu mệt.
Vài Thịnh An Ninh bế, tiểu gia hỏa đều lắc đầu nhỏ: “Không bế, đau cánh tay.”
Đến khi nhà, cởi mũ , trán bé lấm tấm mồ hôi.
Lâm Uyển Âm thấy đau lòng: “Mặc Mặc nhà nóng quá, bộ xa ? Sao chậm một chút.”
Thịnh An Ninh cởi khăn quàng cổ và áo khoác bông bên ngoài cho Mặc Mặc, xoa đầu nhỏ của bé: “Mặc Mặc nhà lợi hại lắm, bộ xa như mà kêu mệt. Nếu là An An và Chu Chu, chắc chắn ồn ào đòi bế .”
Lâm Uyển Âm bế Mặc Mặc: “Vậy bà ngoại pha sữa bột cho Mặc Mặc uống, bổ sung năng lượng một chút.”
Mặc Mặc căng mặt nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc, cũng đáp lời bà ngoại.
Chính là, ngoài , những khác đều quan trọng, cũng để ý.
Lâm Uyển Âm hiểu tính khí nhỏ của Mặc Mặc, bế bé nhà, hỏi Thịnh An Ninh: “Anh con hôm qua tìm con ? Có chuyện gì xảy ? Trông cứ như quả cà sương đ.á.n.h, héo rũ cả .”
Thịnh An Ninh chút kinh ngạc: “Anh con ở nhà ạ?”
“Không , cùng bố con xem sân . Bên T.ử Trúc Viện một cái sân, bán, bây giờ mua một cái sân cũng khá khó, nên hai họ qua đó xem thử.”
Lâm Uyển Âm bế Mặc Mặc xuống ghế sofa, gọi Đa Đa qua chơi với Mặc Mặc, bà bận rộn bếp pha sữa bột cho Mặc Mặc uống.
Thịnh An Ninh theo bà bếp: “Chu Chu bất ngờ qua đời, con đả kích.”
Lâm Uyển Âm sững sờ một chút, đặt bình giữ nhiệt xuống Thịnh An Ninh: “Chu Chu c.h.ế.t ? Chuyện gì xảy ?”
Thịnh An Ninh kể quá trình một cách đơn giản, Lâm Uyển Âm liên tục than thở: “Đứa trẻ khổ mệnh, con đau buồn cái gì, tư cách gì mà đau buồn? Ban đầu Chu Chu đến Kinh Thị , nếu giữ cô gái đó , thì xảy chuyện ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-667-nha-ai-cung-co-mot-dong-viec-lat-vat.html.]
Bà còn liền mấy câu Thịnh Thừa An đáng đời.
Vì chỉ gặp Chu Chu một , nên khi tin cô bất hạnh, bà chút buồn nhưng nhiều, mà tiếc hận thì nhiều hơn.
Còn việc Thịnh Thừa An đau buồn, đó là do tự chuốc lấy, đáng đời.
Thịnh An Ninh vẫn chờ đến tận chạng vạng, nhưng trai Thịnh Thừa An vẫn trở về, cô chỉ đành dẫn Mặc Mặc về nhà, nếu muộn hơn nữa thì xe buýt công cộng sẽ ngừng chạy.
Lâm Uyển Âm ngược còn khuyên Thịnh An Ninh: “Con đừng nghĩ nhiều quá, con tự chuốc lấy thôi, để nó chịu thiệt thòi một chút trong chuyện tình cảm cũng đúng, gặp mới trân trọng.”
Thịnh An Ninh thở dài: “Con chỉ sợ con đ.â.m đầu ngõ cụt thoát .”
Lâm Uyển Âm ha hả hai tiếng: “Yên tâm, đàn ông chẳng mấy ai chung tình , vài năm nữa gặp nó rung động, thì những chuyện đều thể quên hết. Quan trọng nhất là, con và Chu Chu cũng từng thực sự ở bên , nên thể sâu đậm đến mức nào chứ, chỉ là hiện tại nó cảm thấy áy náy thôi.”
“Dù thì, con cần lo lắng, nó ngoài lăn lộn một chút, lâu dần sẽ quên thôi. Mẹ tìm thầy bói xem cho con , nó sẽ hai đứa con đấy.”
Thịnh An Ninh kinh ngạc, nhất thời gì cho : “Chuyện từ lúc nào thế ạ?”
Mẹ cô bây giờ rảnh rỗi đến mức xem bói ?
Lâm Uyển Âm hì hì : “Chính là đó lâu, dẫn Đa Đa công viên chơi, thấy một lão đầu, thấy ông khách, trời lạnh như , nên tìm ông xem bừa một quẻ.”
“Ông con gái là đại phú đại quý, con rể thể thăng tiến nhanh ch.óng đại quan. Công việc của con cũng thuận buồm xuôi gió, còn hai đứa con.”
Toàn là những lời Lâm Uyển Âm thích , nên bà kích động đưa thẳng cho đối phương mười tệ.
Thịnh An Ninh dở dở : “Mẹ, tư tưởng của thụt lùi đấy, mấy thứ l.ừ.a đ.ả.o ngoài đường mà cũng tin.”
Lâm Uyển Âm xua tay: “Ai nha, chỉ cần là lời thích thì nhất định tin thôi. Thôi, con mau dẫn Mặc Mặc về , muộn nữa là lạnh đấy. Trời tối đường dễ , con còn đang bế đứa nhỏ.”
Thịnh An Ninh giục rời , trong lòng nhẹ nhõm ít. Kỳ thật đúng, bất quá chỉ là vấn đề thời gian.
Sau , Thịnh Thừa An nhất định sẽ gặp đúng đúng thời điểm.
...
Sáng sớm hôm , Thịnh An Ninh còn học thì lão Bùi xách theo một túi quà đến tận nhà xin .
Đối với lão Bùi, Chu Nam Quang và Chung Văn Thanh đều ý kiến gì, vẫn nhiệt tình mời ông nhà xuống, gọi dì giúp việc châm .
Thịnh An Ninh đang bên bàn ăn ba đứa nhỏ ăn cơm, cô dậy chào hỏi một tiếng xuống, trông chừng bọn nhỏ ăn cơm, bọn họ chuyện.
Lão Bùi xuống, thành khẩn xin Chu Nam Quang và Chung Văn Thanh: “Hôm qua, vợ năng mạo phạm, xin hai vị.”
Chu Nam Quang chấp nhận lời xin , nhưng vẫn rõ: “Hôm qua chúng quả thật thoải mái, ba đứa nhỏ ba tính cách khác , Mặc Mặc chỉ là an tĩnh một chút, chứ cũng là thể cảm nhận thế giới bên ngoài, cho nên bà chị như , chúng tức giận.”
Lão Bùi liên tục gật đầu: “ là nên như , gần đây bà cũng đang giận vì chuyện công việc, buông bỏ , về miền nam an dưỡng tuổi già.”
“Chỉ là thí nghiệm bên cũng đến thời điểm then chốt, nếu thành công, chúng cũng thể đạt tiến bộ lớn trong lĩnh vực khối u.”
Nói xong, ông im lặng một chút: “Hôm nay đến còn một chuyện nữa, chính là hỏi An Ninh Đồng Học, nguyện ý về trướng .”
--------------------