Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 664: Thịnh An Ninh nhìn hai người, kinh ngạc không thôi

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:39:27
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh kinh ngạc Thịnh Thừa An: “Không mà, về từ lúc nào ?”

 

Thịnh Thừa An tính toán thời gian: “Anh đến nội địa hai tuần , đó xử lý một việc mới trở về.”

 

Thịnh An Ninh cũng hiểu: “Anh còn gặp Chu Thời Huân ở Hồng Kông ? Anh chứ? Có gặp nguy hiểm gì ?”

 

Cái Thịnh Thừa An cũng , dù từng gặp Chu Thời Huân khi còn tỉnh táo, là lúc chật vật, hơn nữa còn là Chu Thời Huân dùng nước tạt cho tỉnh .

 

Anh lắc đầu: “Chắc là nguy hiểm . Bọn họ tham gia nhiệm vụ bảo vệ, nếu xảy nguy hiểm thì lên tin tức quốc tế từ lâu . Báo chí Hồng Kông cũng đăng, chắc chắn là .”

 

Thịnh An Ninh thở phào một , chỉ cần về nội địa thì càng an hơn, chỉ là bọn họ đang tham gia nhiệm vụ gì, nên nhất thời thể trở về.

 

Cô lẩm bẩm một câu: “Dù thì đó Chu Thời Huân cũng đến Tết mới về , bây giờ còn một đoạn thời gian nữa mới đến Tết mà.”

 

“Anh thật sự định Hồng Kông ?”

 

Thịnh Thừa An gật đầu: “Em cũng từng , lẽ sẽ kỳ tích mà? Hơn nữa, những thứ cha Chu Chu để , giúp cô trông coi cho , đợi đến ngày cô trở về, những thứ đều trả cho cô .”

 

Thịnh An Ninh im lặng một lúc: “Nếu cô cả đời trở về thì ? Chẳng lẽ cả đời đều Hồng Kông?”

 

Thịnh Thừa An gật đầu: “Nếu kỳ tích, sẽ ở đó bầu bạn với cô . Là đúng.”

 

Thịnh An Ninh thở dài trong lòng, thì ích gì chứ? Người mất .

 

Hai em yên lặng đó, một câu nào, đều chằm chằm khu rừng đen kịt phía mà ngẩn .

 

Mãi cho đến khi Thịnh An Ninh cảm thấy lạnh chịu nổi, cô mới dậy: “Anh, kỳ thật đời dài, ở nơi nào còn sẽ gặp như thế nào, em hy vọng nếu gặp phù hợp, đừng phạm sai lầm tương tự nữa.”

 

Thịnh Thừa An nhíu mày: “Thôi , em về , thêm một lát nữa.”

 

Thịnh An Ninh cũng khuyên : “Được, em về đây, cũng về sớm , trời lạnh quá, đừng để đóng băng thành tượng đấy.”

 

Nói cô xoay nhanh ch.óng rời , bước càng lúc càng nhanh, cuối cùng chạy chậm , giống như là vì lạnh chịu nổi nên mới chạy.

 

Thật , khoảnh khắc cô lưng, nước mắt kìm rơi xuống.

 

Một đau khổ và bất lực như , đây là đầu tiên cô thấy, cô khuyên thế nào.

 

Hơn nữa, cái gọi là kỳ tích mà cô , chính cô cũng còn tin nữa.

 

Thịnh Thừa An lâu trong gió lạnh, đều cứng ngắc vì lạnh, mới dậy, chầm chậm rời .

 

...

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Thịnh An Ninh về đến nhà, ba đứa nhóc đang bò bên cạnh Chu Triều Dương, cô kể chuyện trong sách tranh.

 

Một quyển sách tranh kể kể nhiều , ba đứa trẻ đều chuyện gì sẽ xảy ở trang tiếp theo, nhưng vẫn kiên trì câu chuyện .

 

Hơn nữa, nào cũng say sưa.

 

Chu Triều Dương vốn nặng lòng, khi kể chuyện cho ba đứa trẻ thì mất tập trung, thứ tự chút lộn xộn.

 

An An vẫy tay nhỏ bé: “Không đúng đúng, đ.á.n.h sói.”

 

Chu Chu cũng gật đầu theo: “Cái .”

 

Mặc Mặc phụ họa theo em trai em gái: “Không .”

 

Chu Triều Dương mới hồn, cuốn sách tranh trong tay, cô đang cầm cuốn “Nông dân và rắn”, thành sói ? Cô xoa xoa trán: “Ai nha, cô cố ý đấy, xem các con nhớ , ngờ các con thông minh như , phát hiện cô kể sai .”

 

Nói cô hôn An An: “An An của chúng thông minh thế ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-664-thinh-an-ninh-nhin-hai-nguoi-kinh-ngac-khong-thoi.html.]

 

An An khanh khách trốn lòng Chu Triều Dương, mấy náo loạn thành một đoàn.

 

Thịnh An Ninh bước cửa, lau khô nước mắt, cô tới ôm An An lên, gọi Chu Triều Dương lên lầu giúp cô tắm cho ba đứa trẻ.

 

Chu Triều Dương thấy mắt Thịnh An Ninh đỏ hoe, liền chuyện xảy , vội vàng dậy ôm Chu Chu, dắt Mặc Mặc lên lầu.

 

Chu Hồng Vân ở một bên còn thấy khá là khó hiểu: “Sao hôm nay tắm sớm thế?”

 

cũng nghĩ nhiều, đợi bọn trẻ lên lầu hết mới tắt đèn nghỉ.

 

Tầng hai tạm thời trở thành thiên địa của Chu Triều Dương và Thịnh An Ninh.

 

Trong nhà vệ sinh, Chu Triều Dương đổ đầy nước ba cái chậu lớn, đặt ba đứa nhóc , múc nước dội lên An An nhỏ giọng hỏi Thịnh An Ninh: “Xảy chuyện gì ? Thịnh Thừa An thế?”

 

Thịnh An Ninh nghĩ đến chuyện Chu Chu gặp , kìm đỏ mắt: “Chu Chu, xảy chuyện .”

 

Chu Triều Dương dáng vẻ của Thịnh An Ninh, chuyện xảy thương đơn giản, cô sững sờ một chút: “Mất ? Sao mất?”

 

Thịnh An Ninh chỉ đơn giản một câu: “Rơi xuống biển, tìm thấy tăm tích.”

 

Chu Triều Dương đặc biệt thể đồng cảm, khỏi tự chủ mà nghĩ đến Lục Trường Phong, cúi đầu lẳng lặng tắm cho An An.

 

Thịnh An Ninh cũng gì, lau cho Chu Chu và Mặc Mặc.

 

Ba đứa nhỏ cảm nhận nỗi buồn của và cô, vẫn vui vẻ vỗ nước, khanh khách ngừng.

 

Buổi tối, Chu Triều Dương cũng nấn ná ngủ trong phòng Thịnh An Ninh, ba đứa nhỏ ngủ giường nhỏ bên cạnh.

 

Đợi bọn trẻ ngủ , hai giường, ai gì, nhưng cũng ngủ .

 

Rất lâu , Thịnh An Ninh thở dài một : “Nếu sự dám yêu dám hận như cô, Chu Chu xảy chuyện, bây giờ đau khổ, nhưng càng xót xa cho Chu Chu c.h.ế.t hơn.”

 

Chu Triều Dương im lặng một chút: “ sống mới là đau khổ nhất.”

 

Cả đời đều trải qua trong sự dằn vặt và tự trách.

 

Thịnh An Ninh tình cảm của Thịnh Thừa An dành cho Chu Chu rốt cuộc sâu đậm đến mức nào, vì Chu Chu c.h.ế.t , mới chính thức đối diện với đoạn tình cảm khi cảm thấy áy náy .

 

Nắm tay Chu Triều Dương: “Lục Trường Phong sẽ , nếu cô thực sự lo lắng, thì tìm bố, bảo ông phá lệ giúp cô điều tra tăm tích của Lục Trường Phong.”

 

Chu Triều Dương gì, lên trần nhà, .

 

Cả đêm hôm đó hai đều ngủ bao nhiêu, nhưng cũng chuyện nhiều.

 

Sáng sớm ngày hôm , Thịnh An Ninh và Chu Triều Dương với hai quầng thâm mắt thức dậy, khi ăn sáng, Chung Văn Thanh thấy thì thấy khá kỳ lạ: “Hai đứa tối qua ngủ ngon ? Sao mắt đỏ thế? Quầng thâm còn đậm như .”

 

Chu Triều Dương ngáp một cái: “Không ạ, cháu và chị dâu chuyện, cẩn thận nên muộn thôi.”

 

Chung Văn Thanh quan tâm Thịnh An Ninh: “Hôm nay con nghỉ cũng thể thức khuya cùng Triều Dương chứ, lát nữa ăn cơm xong thì ngủ thêm một chút.”

 

Thịnh An Ninh lo lắng cho Thịnh Thừa An: “Không ạ, lát nữa con còn ngoài một chuyến, hơn nữa ban ngày ngủ tối ngủ .”

 

Chung Văn Thanh kinh ngạc: “Con còn ngoài , buổi trưa về ăn cơm ?”

 

Thịnh An Ninh cũng chắc: “Mọi cần chờ con ăn cơm, con thể sẽ về muộn một chút.”

 

Chung Văn Thanh “á” một tiếng, đầu Chu Nam Quang một cái: “Bố con buổi trưa còn khách đến nữa, con ở nhà ?”

 

--------------------

 

 

Loading...