Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 658: Mất đi rồi mới hối hận

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:39:21
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Một ngày , nếu Lương T.ử hỏi Thịnh Thừa An rằng vì một phụ nữ mà phát điên ?

 

Thịnh Thừa An nhất định sẽ khịt mũi. Tình cảm của từ đến nay phân chia rõ ràng, tình vĩnh viễn là quan trọng nhất. Thương tổn thì , nhưng tổn thương nhà của .

 

Tiếp theo là bạn bè của , những em mà công nhận, ai phép tổn thương.

 

Còn về ái tình, cảm thấy chẳng qua là một cuộc trao đổi theo nhu cầu giữa nam và nữ. Với những cô bạn gái đây, cũng thích, nhưng nếu bảo chọn giữa công việc và bạn gái, chắc chắn sẽ chọn công việc.

 

Thịnh An Ninh nhiều là một con trai , một trai , nhưng nhất định là một bạn đời . Ai gả cho một cỗ máy việc lạnh như băng như thì cũng là xui xẻo.

 

Sự ấm áp của , hình như chỉ mở với nhà.

 

Ngay cả Chu Chu cũng . Anh cảm thấy đau đầu vì sự quấn quýt của cô, thậm chí còn một chút bực bội, nhưng cô gặp nguy hiểm.

 

Đợi đến khi Chu Chu thật sự biến mất, Thịnh Thừa An mới bắt đầu khủng hoảng, khủng hoảng đến mức đối mặt, đầu tiên trong đời nghĩ đến việc trốn tránh.

 

khi tỉnh táo , nỗi đau thấu tim đó khiến cảm thấy cả thế giới đều tối sầm.

 

Thịnh Thừa An gắng gượng dậy, rõ ràng kiệt sức, nhưng vẫn cam lòng, nhảy xuống biển...

 

Khi Lương T.ử tìm đến bến tàu, Thịnh Thừa An những ngư dân hảo tâm bên bến tàu kéo lên. Trên trán vẫn còn chảy m.á.u, lòng bàn tay và cánh tay đều trầy xước.

 

Trên mặt cũng vết trầy xước, tóc ướt sũng rủ xuống, cả toát vẻ tái nhợt âm u.

 

Khiến Lương T.ử cũng nhảy dựng, cảm thấy chỉ mới xa mấy giờ, Thịnh Thừa An dường như gầy một vòng lớn, cái kiểu k.h.ủ.n.g b.ố như thể sụt mấy chục cân thịt .

 

Anh bước tới kéo Thịnh Thừa An: “Anh, thế?”

 

Ngư dân ở một bên hảo tâm : “Cậu đúng là sống nữa , tối qua đến tìm chúng mua đồ lặn, chúng thấy đúng lắm, vẫn luôn từ xa, cuối cùng xuống biển lâu lên, chúng liền vội vàng tìm . Người trẻ tuổi, biển cả hiền lành như .”

 

Lương T.ử hiểu phương ngữ của họ, nhưng họ chắc chắn đang rằng họ cứu Thịnh Thừa An, vội vàng gật đầu cảm ơn, đưa tay để Thịnh Thừa An khoác cánh tay lên cổ , dẫn trở về bệnh viện.

 

Khó khăn lắm mới tìm một chiếc xe kéo ở ven đường, đưa Thịnh Thừa An về bệnh viện, cũng mệt lả xuống một bên, Thịnh Thừa An một câu, chỉ cúi đầu vuốt ve vết thương tay, đột nhiên cơn giận bốc lên: “Anh, trong lòng khó chịu, khó chịu thì thể , thể cùng .”

 

“Nếu thật sự bứt rứt quá, thậm chí thể ! Anh cái trò gì bây giờ? Lúc Chu Chu còn sống, cũng thèm để ý, bây giờ khó chịu như , cô thấy ?”

 

Càng càng giận, đột nhiên sức lực dậy: “Anh, trong lòng nghĩ thế nào, tuy ngoài miệng Chu Chu thể , nhưng trong lòng chúng đều rõ, bến tàu nãy cũng , rơi từ nơi cao như xuống, căn bản khả năng sống sót.”

 

“Anh chấp nhận cũng , chấp nhận cũng , Chu Chu c.h.ế.t ! Cô sẽ bao giờ trở nữa.”

 

Thịnh Thừa An đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu, gân xanh trán nổi lên, trợn mắt Lương Tử: “Cô c.h.ế.t, sẽ c.h.ế.t.”

 

Lương T.ử lúc cũng mặc kệ tâm trạng của Thịnh Thừa An thế nào, tuôn hết lời trong lòng : “ quả thật c.h.ế.t , lúc cô còn sống, khinh thường. Bây giờ cái gì?”

 

Không hề dấu hiệu báo , nước mắt của Thịnh Thừa An cứ thế rơi xuống.

 

Từng giọt lớn lăn xuống.

 

Khiến Lương T.ử giật , lùi một bước, cảm thấy lời thật sự quá nặng, do dự một chút: “Anh…”

 

hối hận .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-658-mat-di-roi-moi-hoi-han.html.]

Lời còn , Thịnh Thừa An đột nhiên mở miệng, giọng khàn khàn mang theo nỗi đau vô tận.

 

Chu Thời Huân tới, trong phòng bệnh vứt mấy chai rượu Tây nồng độ cao, Lương T.ử giường ôm chai rượu gọi .

 

Còn Thịnh Thừa An thì cầm chai rượu đất, ánh mắt trống rỗng uống rượu, chỉ một đêm, râu mọc ít, trông tang thương và thất bại.

 

Y tá theo Chu Thời Huân, cẩn thận mách tội: “Hai căn bản khuyên, còn hung dữ c.h.ế.t, cứ nhất quyết đòi uống rượu ở đây.”

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Chu Thời Huân gật đầu, cũng hiểu tiếng Quảng Đông, hiểu y tá gì suốt nửa ngày, bèn khoát tay hiệu cho cô rời .

 

Đợi y tá , đóng cửa phòng . Anh bước tới giật lấy chai rượu trong tay Thịnh Thừa An, xách dậy: “Anh gì?”

 

Thịnh Thừa An khàn giọng: “Chu Chu c.h.ế.t .”

 

“Cho nên, định c.h.ế.t cùng cô ?”

 

Chu Thời Huân quăng xuống ghế sô pha: “Sớm thế , lúc cái quái gì?”

 

Thịnh Thừa An kêu lên một tiếng “oao”, còn Chu Thời Huân nhảy dựng: “ hối hận , Chu Thời Huân, hối hận , từng khó chịu như thế ! Là hại c.h.ế.t Chu Chu, ? Là hại c.h.ế.t Chu Chu.”

 

Nói gào đến kiệt lực.

 

Chu Thời Huân kéo một cái ghế tới xuống đối diện , đưa tay ấn vai , đè cơ thể đang run rẩy vì kích động của : “Anh gào cái gì? Anh hối hận , ở đây uống say mèm là thể giải quyết ? Hay là uống nhiều , Chu Chu thể sống ?”

 

Thịnh Thừa An nước mắt giàn giụa Chu Thời Huân: “Không , tìm , tìm ở biển , nhưng tìm thấy. Dưới đáy biển tối, nước biển lạnh, tìm lâu cũng tìm thấy gì, Chu Chu nhất định sẽ sợ hãi.”

 

“Là sai , thừa nhận tình cảm với cô , sai .”

 

Nói ô ô , lúc xé lòng, trông như một đứa trẻ.

 

Chu Thời Huân nhất thời nên gì, một Thịnh Thừa An như thế , cũng từng thấy.

 

Hôm qua còn nghĩ Thịnh Thừa An thể khi quá đau buồn, tỉnh táo sẽ đỡ hơn một chút, ai ngờ hôm nay phản ứng lớn đến .

 

Thịnh Thừa An đột nhiên đưa tay ôm lấy Chu Thời Huân: “Chu Thời Huân, thật sự quá khó chịu, lúc biển nghĩ, nếu lúc đó mau hơn một chút, thể kéo cô ?”

 

quá tự cho là đúng, nghĩ tính toán thứ , cũng nghĩ tới sẽ như thế .”

 

“Lúc Chu Chu kéo Trần Gia Bỉnh nhảy xuống, cô còn liếc mắt một cái…”

 

hối hận , cô nhất định là đang hận .”

 

Chu Thời Huân ghét bỏ Thịnh Thừa An đang ôm lóc năng lảm nhảm, còn một bả nước mũi một vốc nước mắt, nước mắt nước mũi của thậm chí còn rơi quần áo của .

 

Cuối cùng thể nhịn nữa, đưa tay kéo xuống, đẩy ngã xuống ghế sô pha: “Thịnh Thừa An! Anh cho rõ đây, hôm nay so đo với , ngày mai nếu còn như thế nữa, sẽ gọi điện thoại cho An Ninh và bọn họ, cho bố , bảo họ đưa về. Bây giờ hối hận, sớm cái quái gì !”

 

Lương T.ử đang giường ôm chai rượu rầm rì đột nhiên dậy, đôi mắt mơ màng Chu Thời Huân: “Mẹ ở ?”

 

Chu Thời Huân hai tên bợm rượu chọc cho đau đầu, liếc mắt một cái: “Không chuyện gì của , tiếp tục xuống ngủ !”

 

--------------------

 

 

Loading...