Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 647: Đổ tội

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:39:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chú Bỉnh chìm đắm trong chấp niệm cố chấp của , cảm thấy Chu Chấn Phương và Minh Châu phản bội ông , vì ông nhất định trả thù.

 

Không chỉ cả nhà Chu Chấn Phương c.h.ế.t, mà còn Hồng Đô Hội, nơi Chu Chấn Phương liều mạng giành lấy, thuộc về ông !

 

...

 

Thịnh Thừa An và Lương T.ử theo Chu Chu khỏi khu biệt thự bằng con đường nhỏ phía núi. Vừa khỏi núi, họ thấy đường xe cộ qua , còn mấy bốn bề, rõ ràng là đang tìm .

 

Thịnh Thừa An xổm bụi cây, cau mày và xe đường, Chu Chu ở một bên: “Hôm nay chúng nhất định khỏi đây. Nếu bọn họ tìm thấy, chắc chắn nhanh sẽ đến lục soát khu vực .”

 

Chu Chu im lặng một chút: “Chỉ con đường . Một hồi sẽ đ.á.n.h lạc hướng bọn họ, hai cứ nhanh ch.óng .”

 

Thịnh Thừa An tự nhiên sẽ đồng ý: “Cô ở càng nguy hiểm hơn.”

 

Ánh mắt Chu Chu lạnh mấy phần: “Trần Gia Bỉnh! Sao thể để đạt mục đích? vạch trần bộ mặt thật của , để những trong bang hội đều .”

 

Thịnh Thừa An lắc đầu: “Bây giờ ai sẽ tin cô . Hắn chắc chắn về hiềm nghi của cô trong bang hội , cho nên bây giờ cô biến mất, chính là sợ tội bỏ trốn.”

 

“Hắn mới phái nhiều như đến tìm cô! Cô tin , chỉ cần cô xuất hiện, căn bản cần cho cô cơ hội giải thích, là thể trực tiếp g.i.ế.c c.h.ế.t cô.”

 

Chu Chu mím môi. Trước đó, cô còn nghĩ sẽ , bởi vì cô con dấu trong tay. Chỉ cần con dấu, mới thể khiến các bang hội ở nước ngoài theo mệnh lệnh.

 

Thế nhưng bây giờ, cô hoài nghi, thậm chí tin lời Thịnh Thừa An. Con dấu trong tay cô căn bản thể uy h.i.ế.p Trần Gia Bỉnh.

 

Cứ tưởng thứ đều trong tầm kiểm soát của cô, kỳ thật cô vẫn luôn khác giám sát.

 

Thịnh Thừa An thấy Chu Chu gì, im lặng một hồi, mới nhỏ giọng hỏi cô: “Làm cô phát hiện chú Bỉnh là hung thủ?”

 

Chu Chu chút buồn bã: “Khi cha đưa đến nội địa, ông với rằng lớn , cuộc sống như thế nào thì thể theo đuổi. Cha lớn tuổi, trở về cũng cân nhắc chuyện lui về ở ẩn.”

 

“Lúc đó còn , nếu cha nữa, thể nước ngoài dưỡng lão, giao Hồng Đô Hội cho chú Bỉnh là . Cha thở dài một cái, với rằng, chú Bỉnh già , trung gian bất minh.”

 

“Lúc đó còn câu ý tứ gì. Đến khi ở Kinh Thị, đột nhiên phát hiện trong vali của chỉ giấy tờ của , mà còn nhiều chứng từ tài khoản ngân hàng nước ngoài, con dấu và chìa khóa két sắt ngân hàng Thụy Sĩ.”

 

“Cha giao bộ gia sản cho , khiến một dự cảm . Vội vàng trở về vẫn là chậm một bước.”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

“Ngày cha gặp chuyện may, Trần Gia Bỉnh ở bên cạnh ông . Anh , chỉ cần cha đại sự cần , Trần Gia Bỉnh nhất định sẽ theo bên cạnh.”

 

“Sau , trong tang lễ của cha , thấy đang với di thể của cha , nụ quỷ dị, còn chuyện cha già, trung gian bất minh.”

 

“Những điều xâu chuỗi với , là thể hoài nghi ? Sau , liên tục nhắc đến chuyện con dấu với , càng sâu sắc thêm sự hoài nghi trong lòng. nghĩ đến việc tìm cơ hội điều tra .”

 

Cho nên cô mới giả vờ vô năng và đau buồn, chính là chờ Trần Gia Bỉnh lộ sơ hở, nhưng ngờ ngược trúng kế của Trần Gia Bỉnh.

 

Càng nghĩ càng tức giận, càng thể xác định Trần Gia Bỉnh là hung thủ.

 

Lương T.ử ở một bên rõ ràng, nhưng nhiều nghi vấn. Nhân lúc Thịnh Thừa An và Chu Chu đều gì, nhỏ giọng hỏi: “Anh, em cảm thấy ông già đó cố ý thế nào ? Chính là cố ý để chị dâu hoài nghi , đó chị dâu vì hoài nghi mà điều tra , liền thể ngược đổ tội lên đầu chị dâu.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-647-do-toi.html.]

 

Một tiếng “chị dâu” gọi vô cùng tự nhiên, khiến Thịnh Thừa An cũng sửng sốt một chút mới phản ứng kịp, vui trừng mắt Lương T.ử một cái: “Chỉ là lắm lời. Nói nhiều như , xuống cướp một chiếc xe tới?”

 

Tâm trạng vốn đang trầm uất của Chu Chu trở nên hơn vì tiếng “đại tẩu” mà Lương T.ử gọi. Cô liếc mắt Lương T.ử hai cái: “Đợi đầu , chỉ cần còn sống, em cái gì cũng thể thỏa mãn em. Mấy cái hộp đêm bên Tiêm Sa Chủy, chỉ cần cái em thích, sẽ cho em một cái.”

 

Lương T.ử kích động đến mức lắp bắp: “Đại tẩu, chị thật ? Thật sự cho em hết ? Bên đó đều là nhà của chị ?”

 

Chu Chu gật đầu: “Chỉ cần c.h.ế.t, thì đó là nhà của .”

 

Lương T.ử vui vẻ: “Đại tẩu, lời giữ lời nha, em còn đó bao giờ, nhưng mấy cô gái bên trong đều .”

 

Chu Chu gật đầu: “Đương nhiên là , tùy tiện chọn một cô cũng hơn , em xem ?”

 

Nước miếng của Lương T.ử sắp chảy , liên tục gật đầu: “Đại tẩu, chị lừa em nha.”

 

Thịnh Thừa An cảm thấy đau đầu, bọn họ đang chạy trốn, mà hai còn ở đây chuyện phiếm!

 

Anh vỗ Lương T.ử một cái: “Nếu chuyện như , thì em xuống, cướp một chiếc xe tới đây, chúng chỉ lái xe mới thể xông ngoài .”

 

Lương T.ử mới tưởng là đùa, ngờ Thịnh Thừa An thật, kinh ngạc thôi : “Anh, đùa gì ? bây giờ mà xuống, bảo đảm sẽ đ.á.n.h thành cái sàng, đừng là cướp ô tô, mạng cũng còn.”

 

Thịnh Thừa An liếc mắt một cái, chỉ phía : “Chúng về phía một chút, từ chỗ rẽ , dễ phát hiện. Khi xe tới, em qua đó chặn xe, chỉ cần xe dừng , em kéo dài thời gian với đối phương là .”

 

Lương T.ử quan sát một hồi lâu, cũng chắc cách Thịnh Thừa An đúng : “Vậy thì thử xem?”

 

Ba khom lưng, hành động nhẹ nhàng men theo bụi cây .

 

chẳng ngờ hết thảy chuyện đều Trần Gia Bỉnh cầm ống nhòm đỉnh núi thấy nhất thanh nhị sở, khóe miệng lộ nụ hài lòng, đặt ống nhòm xuống, với A Tú bên cạnh: “A Tú, em cũng xem, ba , giống chuột ?”

 

Vừa đưa ống nhòm qua, trong mắt là nụ đắc ý.

 

A Tú nhận lấy ống nhòm, t.ử tế một hồi, mới kích động : “Bỉnh chú, chú thật là lợi hại, hết thảy đều trong sự kiểm soát của chú.”

 

Trần Gia Bỉnh hài lòng: “Muốn đấu với , bọn còn quá non, giống như mèo, từng chút một chơi c.h.ế.t bọn .”

 

Hắn âm hiểm mấy tiếng, với một mặc đồ đen bên cạnh: “Bọn chắc chắn là cướp xe, đến lúc đó cứ để bọn cướp xe , đó phái theo sát.”

 

Người mặc đồ đen gật đầu, chuẩn xuống núi thì Trần Gia Bỉnh gọi : “Đợi một chút, nhớ kỹ, mấy ngày cứ truy đuổi, thể nổ s.ú.n.g, nhưng thể đ.á.n.h c.h.ế.t bọn , để bọn mệt mỏi chạy lang thang, cảm giác chạy trốn thiên nhai.”

 

Người mặc đồ đen gật đầu, chạy xuống núi.

 

Trần Gia Bỉnh , tự lẩm bẩm: “Thật là đáng thương, Chu Chấn Phương, Minh Châu, cô xem con gái của cô kìa, thật là đáng thương, giống như chuột nhắt trốn đông trốn tây, nhưng cách nào ? Ai bảo nó là hung thủ hại c.h.ế.t cô.”

 

Một phát s.ú.n.g b.ắ.n c.h.ế.t, thật sự là tiện nghi cho bọn !

 

--------------------

 

 

Loading...