Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 616: Khách không mời mà đến vào sáng sớm

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:38:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Thời Huân hôn lên trán nhỏ của An An: “Ừm, An An nhà chúng là em bé ngoan nhất.”

 

An An lập tức toe toét vui vẻ, đôi mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm nhỏ: “An An xinh .”

 

Chu Thời Huân bật : “, An An là xinh nhất.”

 

An An lúc mới hài lòng để bố bế về nhà, dọc đường , thấy cái gì cũng chỉ cho Chu Thời Huân xem, bắt bố dừng bước, cô bé lải nhải xong mới chịu.

 

Lúc cô bé cũng đói bụng nữa, lề mề mãi mới về đến nhà, Thịnh An Ninh đưa Chu Chu và Mặc Mặc ăn xong bữa sáng.

 

Cô còn tưởng Chu Thời Huân Vương Anh giữ , dù đối mặt với một nữ trưởng bối sướt mướt, cứ nhắc mãi chuyện quá khứ, Chu Thời Huân vụng về ăn , chắc chắn gì.

 

Thấy về, cô vội vàng đón lên hỏi: “Mẹ của La Thải Hà lấy chuyện cũ uy h.i.ế.p ?”

 

Chu Thời Huân lắc đầu, kể chuyện An An giục về nhà, và những lời An An một cách đơn giản. Thịnh An Ninh xong cũng kinh ngạc thôi, đưa tay nhéo khuôn mặt nhỏ bé của An An: “Trời ạ, đây còn là Tiểu An An nhà chúng ? Sao thông minh đến chứ?”

 

An An thấy , thấy bữa sáng bàn ăn, nghĩ tới bụng đói, đưa tay đòi bế: “An An ăn cơm, bụng đói ạ.”

 

Thịnh An Ninh bế An An: “An An nhà chúng đói bụng , chúng ăn đồ ngon thôi.”

 

An An vui vẻ gật đầu: “Ăn thịt, ăn thịt nhé.”

 

Thịnh An Ninh chọc cái mũi nhỏ của cô bé: “Em bé nhà ai sáng sớm ăn thịt chứ? Chúng ăn bánh bao nhân thịt ?”

 

An An vui, vỗ n.g.ự.c nhỏ: “An An ăn thịt, An An thích ăn thịt.”

 

Chu Hồng Vân ở một bên : “An An nhà chúng khôn lắm, chắc chắn là nhớ miếng thịt tối qua ăn hết, cô của con hâm nóng cho An An ăn đây.”

 

An An lộ hàm răng nhỏ toe toét, vỗ tay nhỏ bé với Chu Hồng Vân.

 

Sáng sớm Chu Nam Quang cũng thấy động tĩnh Vương Anh đến, chỉ là sợ Chung Văn Thanh giật nên . Còn Chu Triều Dương thì ngủ say như c.h.ế.t, căn bản thấy gì.

 

Đến khi dậy Thịnh An Ninh mới sáng sớm xảy chuyện náo nhiệt như .

 

Lúc đợi Chu Thời Huân xuống, Chu Triều Dương chút nóng lòng : “Mẹ ruột của La Thải Hà còn đến nữa ? Bà còn mặt mũi đến ? là quá trơ trẽn.”

 

Chu Nam Quang Chu Triều Dương: “Triều Dương, con bình tĩnh , xem cả con rốt cuộc là chuyện gì. Dù nữa, Vương Anh là ân nhân cứu mạng của cả con, chúng giúp gì, nhưng tuyệt đối thể ác ý với .”

 

Chu Triều Dương hừ một tiếng, lầm bầm nhỏ giọng: “Ân nhân thì ? Cũng ngày xưa, còn lấy báo đáp, cưới con gái bà . Chuyện bọn họ đúng .”

 

Chu Nam Quang bất đắc dĩ liếc một cái, với Chu Thời Huân: “Xem La Thải Hà khó khăn gì trong cuộc sống , chúng giúp thì giúp, nhưng bên La Thải Hà thì tuyệt đối thể nhân nhượng.”

 

Chu Thời Huân gật đầu: “Con .”

 

Chu Nam Quang thở dài: “Làm lớn, chắc chắn hy vọng con cái trở nên như , bà cũng là một đáng thương.”

 

nữa, năm đó cứu Chu Thời Huân, ân tình thể quên.

 

Nghĩ một chút : “Có cần bố mặt ? Nếu con tiện, bố xử lý sẽ hơn một chút.”

 

Thịnh An Ninh cảm thấy bọn họ thể xử lý: “Bố, , cũng chuyện gì lớn, bố ở nhà chăm sóc .”

 

Chu Nam Quang lắc đầu: “Chuyện đơn giản như các con nghĩ? Quay đầu thể để Thời Huân vô tình vô nghĩa. Chúng nội tình, nhưng nhiều nội tình.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-616-khach-khong-moi-ma-den-vao-sang-som.html.]

Chu Thời Huân thì quan tâm đến thanh danh, nhưng Thịnh An Ninh thì , cô Chu Thời Huân lưng phỉ báng.

 

Đây là đàn ông của cô, là hùng của cô, thể nửa điểm bôi nhọ.

 

Cô lập tức gật đầu với Chu Nam Quang: “Bố, bố đúng, chuyện quả thật sẽ tưởng rằng chúng vong ân bội nghĩa.”

 

Chu Nam Quang dịu dàng đưa cho Chung Văn Thanh một quả trứng gà bóc vỏ, mới mở miệng : “Được , các con cần gì thì cứ , chuyện còn cứ để bố lo.”

 

Chung Văn Thanh hứng thú với chuyện họ gì, ăn cơm trìu mến An An ôm cái đùi gà gặm. Nha đầu nhỏ ăn uống đặc biệt nghiêm túc, cái miệng nhỏ nhắn mím , má phồng lên, giống như đang ăn sơn hào hải vị nhân gian, đôi mắt to tràn đầy vẻ chăm chú và vui vẻ.

 

Điều đó khiến cô cũng nhịn cảm thấy thức ăn trong miệng thơm ngon hơn mấy phần.

 

...

 

Vương Anh quả thật từ bỏ ý định, nhưng bà cũng thể ở Kinh Thị quá lâu, chỉ một tờ giấy chứng nhận do thôn cấp, nhiều nhất là ở một tuần là trở về.

 

Cho nên bà vẫn gặp con gái.

 

Nếu Chu Thời Huân chịu giúp, thì chỉ thể chính bà tự nghĩ cách thôi. Đến bây giờ bà vẫn cho rằng con gái oan uổng, hoặc là khác lợi dụng.

 

Tuyệt đối thể tin La Thải Hà sẽ g.i.ế.c , sẽ chuyện bán quốc gia.

 

hỏi thăm một đường đến đồn công an, nhưng tìm nhầm khu vực, cuối cùng khắp nơi hỏi thăm, tìm đồn công an nơi Chu Loan Thành đang việc.

 

Chỉ là La Thải Hà giam trong trại tạm giam.

 

Lúc Vương Anh mới bắt đầu sợ hãi, cổng lớn đồn công an lóc.

 

Ai khuyên cũng , cuối cùng chỉ thể gọi thủ trưởng Chu Loan Thành đến.

 

Vương Anh thấy Chu Loan Thành, còn tưởng là Chu Thời Huân đến, liền nhảy dựng lên, chạy tới nắm lấy cổ tay : “Trường Tỏa, con cứu Thải Hà , nó nhất định oan uổng.”

 

chỉ một đứa con gái thôi, nếu xảy chuyện gì, sống thế nào đây?”

 

Chu Loan Thành ngẩn một chút, mới phản ứng kịp Vương Anh nhận nhầm , nhưng cũng giải thích: “Bà đừng vội, chuyện gì thì từ từ .”

 

Lúc Vương Anh còn sự cứng cỏi và lý trí như , giọng điệu trở nên kích động: “Trường Tỏa, cứu con, cứ coi như một mạng đổi một mạng, bây giờ con cũng nên cứu Thải Hà, đúng ? Làm lương tâm chứ.”

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Sắc mặt Chu Loan Thành trầm xuống: “Con gái bà phạm pháp, bà ?”

 

Vương Anh cũng mặc kệ điều , chỉ lắc đầu: “Con thể cứu nó, con nhất định thể, ông nội và bố con lợi hại ? Bọn họ một câu là .”

 

“Hay là con cho gặp Thải Hà, sẽ chuyện với nó thật , giải thích rõ ràng hiểu lầm là .”

 

Chu Loan Thành thấy Vương Anh ngang ngược vô lý, dứt khoát thẳng: “Chẳng gì khác, riêng tội g.i.ế.c , là chứng cứ xác thực, chính cô cũng thừa nhận .”

 

Chân Vương Anh mềm nhũn, suýt chút nữa ngã xuống đất.

 

liên tục lắc đầu: “Không, sẽ , Thải Hà sẽ g.i.ế.c . Trường Tỏa, con nghĩ cách nữa , con nhất định cách, con đừng quên cứu con, con thể vong ân bội nghĩa .”

 

Đã liên tục qua...

 

--------------------

 

 

Loading...