Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 605: NHA ĐẦU KHÔNG NGHE LỜI

Cập nhật lúc: 2025-12-27 16:38:05
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

An An nhỏ, đưa tay đẩy qua cũng chỉ chạm tới phần đầu gối của Tiền Đại Mao.

 

Thế nhưng lực của cô bé mạnh, kiềm chế, chỉ là cô bé đang tức giận, hung dữ với cô, còn , cô bảo vệ cô.

 

Cho nên cô bé dùng bộ sức lực, đẩy mạnh một cái như , Tiền Đại Mao kịp đề phòng, trụ vững, khi lực mạnh tấn công, liền ngã nhào .

 

Hắn ngã thẳng về phía , khi tay chống xuống đất, liền thấy một tiếng “răng rắc”, cổ tay gãy.

 

Tiền Đại Mao kêu rên một tiếng, nha đầu nhỏ tính công kích mạnh như ?

 

Ôm cổ tay dậy, nhếch miệng xoa dịu cơn đau một chút, trợn mắt nha đầu nhỏ đang mặt : “Có c.h.ế.t , xem tao tát c.h.ế.t mày một cái!”

 

Chu Triều Dương thấy cũng kinh hãi, An An sức mạnh, nhưng cô bé quá nhỏ, nếu đối phương túm lấy cô bé thì dễ dàng, cô vội vàng gọi: “An An, mau qua đây.”

 

An An bĩu cái miệng nhỏ nhắn, tức giận chằm chằm Tiền Đại Mao: “Ăn h.i.ế.p cô, đ.á.n.h ngươi.”

 

Cô bé để lời đe dọa của Tiền Đại Mao mắt, còn hung dữ trừng mắt Tiền Đại Mao, dám , cô bảo vệ cô.

 

Còn về việc bảo vệ là gì, cô bé cũng hiểu lắm, dù cũng thể để ăn h.i.ế.p cô.

 

Chu Triều Dương đứa nhỏ bé tí tẹo, còn ngã, đang chắn mặt , những lời bảo vệ cô bằng giọng non nớt, đột nhiên cô thấy rưng rưng nước mắt.

 

Cảm giác một đứa nhỏ bé tí bảo vệ cũng , nhưng cô vẫn gọi: “An An, đến chỗ cô.”

 

An An nhúc nhích, vẫn hung dữ Tiền Đại Mao.

 

Tiền Đại Mao thật sự tức giận, đưa tay tát đứa nhỏ một cái.

 

Thế nhưng sợ đ.á.n.h hỏng một đứa nhỏ như , đầu kiếm tiền, ôm cổ tay thương c.h.ử.i bới dậy, hung ác liếc An An một cái, dọa nạt Chu Triều Dương: “Cô nhất nên ngoan ngoãn một chút, trông chừng đứa nhỏ, thể động nó, chẳng lẽ thể động cô?”

 

Nói xong c.h.ử.i bới ngoài, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa .

 

Chu Triều Dương vội vàng gọi An An: “An An, mau qua đây, để cô xem nào.”

 

An An chạy đến ôm Chu Triều Dương: “An An bụng đói, nhớ .”

 

Chu Triều Dương cúi đầu cọ cọ má nhỏ của cô bé: “An An đừng sợ, bố sẽ nhanh ch.óng đến cứu chúng .”

 

Cô bảo Tiền Đại Mao mua quần áo cho trẻ con, mua cả bình sữa, sữa bột, hy vọng thể để một chút sơ hở, để Chu Thời Huân và bọn họ phát hiện .

 

...

 

Tiền Đại Mao ôm cổ tay thương ngoài, định đợi Triệu Gia Lượng trở về, đến phòng khám xem tay xong mới mua quần áo và bình sữa, đứa nhỏ dơ bẩn hề hề, chắc chắn cũng dễ bán.

 

Kết quả đợi hơn một giờ, thấy cổ tay sưng lên như bột nở, cử động là đau thấu xương, Triệu Gia Lượng mới hoảng hốt chạy về.

 

Tiền Đại Mao vì cổ tay đau nên đang bực bội, thấy Triệu Gia Lượng lâu như mới về, càng tức giận hơn, trợn mắt mắng: “Con nó, mày chạy quậy phá , bây giờ mới về.”

 

Triệu Gia Lượng chút lo lắng: “Anh Đại Mao, chúng thể khỏi thành phố , đại lộ tiểu lộ đều là công an, còn dân quân, kiểm tra cái gì đó gọi là vật phẩm nguy hiểm. Em cảm thấy sự tình đúng.”

 

Tiền Đại Mao nhíu mày suy nghĩ một hồi: “Chỉ vì một nha đầu nhỏ? Chắc thể nào.”

 

Triệu Gia Lượng cảm thấy chính là vì nha đầu nhỏ: “Anh, quên nha đầu nhỏ công năng đặc dị, nhà bọn họ chắc chắn cũng , cho nên mới trận thế lớn như .”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-605-nha-dau-khong-nghe-loi.html.]

“Em nghĩ chúng vẫn nên mạo hiểm, hai ngày thể rời khỏi Kinh Thị, dù Kinh Thị lớn như , bọn họ cũng khó mà tìm nơi .”

 

Nói xong mới thấy cổ tay Tiền Đại Mao sưng lên, kinh hô một tiếng: “Anh Đại Mao, cổ tay ?”

 

Tiền Đại Mao tiện nha đầu nhỏ đẩy ngã, hàm hồ một câu: “Vừa cẩn thận ngã một cái, , bây giờ mày ở nhà trông chừng, tao bao gói một chút, mua chút đồ về.”

 

Nghĩ nghĩ dặn dò Triệu Gia Lượng: “Canh chừng phụ nữ và đứa bé .”

 

Triệu Gia Lượng cảm thấy câu thừa thãi, dù Tiền Đại Mao , cũng nhất định sẽ theo dõi sát hai , đó là tiền mà.

 

Anh liên tục gật đầu đáp: “Biết , mau .”

 

Tiền Đại Mao rời , vẫn tin lời Triệu Gia Lượng , đến lúc đó bọn ngụy trang một chút, khỏi thành phố ? Hơn nữa còn nhiều đường nhỏ như , đường nào mà chẳng chạy thoát.

 

Hiện tại điều khó khăn duy nhất chính là, đoạn đường trong thành phố dễ , lỡ như gặp kiểm tra, đến lúc đó , vẫn là kiếm ít t.h.u.ố.c mê, cho hai mê man mới .

 

Tiền Đại Mao suy nghĩ cổ tay, băng vải buộc cánh tay thương treo n.g.ự.c, đó mua quần áo và sữa bột.

 

Hắn khá cảnh giác, để tránh khác phát hiện, đến một nơi xa hơn để mua những thứ .

 

Hắn tùy tiện mua một bộ quần áo trẻ con, mua bình sữa và sữa bột, xách về.

 

Nghĩ , bọn họ cũng ăn cơm, mua một cân quẩy mang về.

 

Hắn bảo Triệu Gia Lượng pha sữa bột cho cô bé, và quần áo.

 

Triệu Gia Lượng nhăn nhó mặt mày: “ cái , còn kết hôn, con chứ.”

 

Tiền Đại Mao trừng mắt: “Không thì thể học, mau .”

 

Triệu Gia Lượng còn cách nào, chỉ thể xách ấm nước tìm Chu Triều Dương, bảo cô xem thế nào, còn bỏng c.h.ế.t cô bé .

 

Chu Triều Dương cảm thấy đàn ông trẻ tuổi sẽ dễ chuyện hơn một chút, cô khẽ : “Hay là để , thế nào, chỉ cần cởi trói tay cho , sẽ quần áo cho con , còn rửa ráy nữa.”

 

“Dù đồ cứt đái đều dính , rửa sạch sẽ sẽ bệnh.”

 

Triệu Gia Lượng suy nghĩ một chút, nghĩ đến bộ dạng cô bé dính đầy cứt đái, liền ghét bỏ ném quần áo xuống: “Cô đừng nghĩ đến chuyện giở trò gì, bằng kết cục sẽ t.h.ả.m.”

 

Chu Triều Dương kinh hãi gật đầu: “ dám, mang theo đứa bé nhỏ như , chạy cũng thoát , yên tâm, chắc chắn chỉ quần áo thôi.”

 

Triệu Gia Lượng qua cởi trói dây thừng cho Chu Triều Dương, nghĩ nghĩ, vẫn cầm một cây gậy ở một bên canh chừng, ai phụ nữ là đại lực sĩ .

 

Tay Chu Triều Dương tự do, cô hoạt động vai và cổ tay một chút, vội vàng đưa tay ôm An An, cảm nhận cơ thể mềm mại của cô bé một cách chân thật: “An An sợ, cô quần áo cho con.”

 

An An vẫn vui vẻ, tay của cô tháo , cong mắt rộ lên: “Cô ôm ôm, An An thơm tho.”

 

Chu Triều Dương xoa đầu nhỏ của con bé: “Được, chúng sẽ thơm tho ngay thôi.”

 

cảm thấy an ủi, An An còn nhỏ, căn bản bọn họ đang đối mặt với điều gì, cũng nguy hiểm là gì, chỉ cần ở bên cạnh, con bé liền vui.

 

gọi Triệu Gia Lượng: “Làm ơn, thể giúp lấy một chậu nước ?”

 

--------------------

 

 

Loading...