Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 592: Một đôi mắt trong bóng tối
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:57:12
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh đến quảng trường nhỏ, từ xa thấy ba bảo bối nhà đang tung hoành giữa đám trẻ con, chạy nhảy loạn xạ vô cùng vui vẻ.
Chu Hồng Vân và Vương Đạt, cùng với chị dâu Lư hàng xóm nhà Vương Đạt, mỗi đang để mắt trông chừng một đứa nhỏ.
Thịnh An Ninh còn thắc mắc quảng trường nhỏ bỗng nhiên nhiều trẻ con tầm bốn, năm tuổi như , đến gần mới là nhà trẻ trong đại viện đang tổ chức hoạt động tại đây. Vốn dĩ họ định tập luyện xếp đội hình đội ngũ, kết quả là ba bảo bối nhà cô lao giữa đội hình "càn quét", đúng chất những kẻ "ngoại giao hướng nội nửa mùa".
Ai gọi cũng , ngược lớn càng gọi, chúng càng hưng phấn.
Thịnh An Ninh ôm trán, mấy cô giáo nhà trẻ đang chút lúng túng, vội vàng gọi lớn: "An An, Chu Chu, Mặc Mặc, mau đây."
Nghe thấy tiếng , An An và Chu Chu phản ứng nhanh nhẹn, xoay , dang rộng hai cánh tay nhỏ, khì khì chạy về phía Thịnh An Ninh.
Chỉ Mặc Mặc vẫn như ruồi mất đầu, chạy giữa đám trẻ con đến mức mồ hôi nhễ nhại, mãi mới phát hiện điểm đúng, ngẩn tại chỗ một hồi lâu, thấy tiếng gọi thêm nữa mới chạy về phía cô.
Chu Hồng Vân, Vương Đạt và chị dâu Lư dở dở tới, ba đứa trẻ đều đang đưa tay đòi bế, chút bất lực: "Cháu mà về là chúng gọi tụi nó về nổi ."
Vương Đạt nghĩ liền nhịn : "Nhiều đứa trẻ lạ chỗ, thấy đông và bạn nhỏ thế là sợ dám gần, nhưng ba đứa nhà thì chẳng sợ tí nào, chơi đùa hăng hái nhất đám luôn."
Thịnh An Ninh cúi gõ nhẹ trán ba đứa nhỏ nghịch ngợm, dậy cảm ơn Vương Đạt và chị dâu Lư: "Mợ, bác Lư, thật sự vất vả cho hai quá."
Vương Đạt xua tay: "Vất vả gì chứ? Chúng rảnh rỗi cũng chẳng để gì, trông chúng coi như là học tập kinh nghiệm , trông cháu nội cũng vốn liếng ."
Thịnh An Ninh vẫn cảm kích: "Mợ trông cả ba đứa , chắc chắn là kinh nghiệm và mát tay lắm."
Vương Đạt lắc đầu nguầy nguậy: "Bao nhiêu năm trông trẻ, vả thời chúng trông con chỉ cần nó sống là , chẳng như cháu . Xem kìa, mấy đứa An An nuôi dưỡng bao."
Sau đó bà hỏi thăm tình hình bệnh tật của Chung Văn Thanh, dặn dò Thịnh An Ninh: "An Ninh, mấy ngày tới hai đứa cứ lo việc của , chăm sóc chồng cho , mợ qua đây phụ giúp chị Hồng Vân trông bọn trẻ là ."
Chị dâu Lư cũng gật đầu lia lịa: "Phải đấy, hai đứa cứ tập trung chăm sóc chị Văn Thanh, bác ở nhà cả ngày rảnh rỗi chẳng việc gì, bác cũng qua phụ một tay, chuyện khác dám chứ giặt giũ nấu cơm thì bác giúp ."
Thịnh An Ninh cảm động khôn xiết: "Thật sự cảm ơn nhiều lắm. Dạo vẫn , chúng cháu vẫn xoay xở , khi nào bận quá cháu nhất định sẽ khách sáo với ."
Vương Đạt thấy Thịnh An Ninh khách sáo quá: "Khách khí cái gì chứ, chúng đều là nhà cả, cháu cứ yên tâm mà lo việc của ."
Sau một hồi trò chuyện, Thịnh An Ninh mới cùng Chu Hồng Vân đưa ba đứa trẻ về nhà.
Chu Hồng Vân còn khen ngợi: "Mợ của cháu thì vẻ bộc trực, thẳng tính, trong viện cũng mếch lòng ít , nhưng cái tâm thì thực sự ."
Thịnh An Ninh mỉm đưa nhận xét về Vương Đạt, bởi Vương Đạt thích buôn chuyện đúng là mất lòng thật, nhưng về bản chất thì đúng là ác ý gì.
________________________________________
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-592-mot-doi-mat-trong-bong-toi.html.]
Đợi đến khi Chu Thời Huân về, Thịnh An Ninh vẫn nhớ với về sự nghi ngờ đối với Chung Thịnh Mẫn, cũng như những biểu hiện bất thường của : "Ca phẫu thuật của ấn định thứ Tư tuần , em thấy vẫn cần điều tra xem Chung Thịnh Mẫn rốt cuộc chuyện gì? Với trạng thái của ngày hôm nay, tuyệt đối thể xuất hiện bàn mổ . Vạn nhất phân tâm một chút thôi cũng thể gây nguy hiểm đến tính mạng của , dù cho chủ trì là bác sĩ Bùi."
Chu Thời Huân đó Chu Nam Quang kể về học trò của bác sĩ Bùi, thông tin cũng chỉ tương đương với Thịnh An Ninh, còn những chuyện khác cũng rõ lắm.
Tuy nhiên, vì Thịnh An Ninh nhắc nhở cẩn thận thì chắc chắn là vấn đề, gật đầu: "Để bảo Luyến Thành tra thử xem."
Thịnh An Ninh yên tâm về năng lực việc của Chu Luyến Thành: "Nên tra cho kỹ, ví dụ như kết hôn , gia đình xảy chuyện gì ? Hay là vấn đề gì khác?"
Tóm , thể để ca phẫu thuật của Chung Văn Thanh xảy bất kỳ sai sót nào.
Ngày hôm , Thịnh Minh Viễn và Lâm Uyển Âm cũng đưa Đa Đa bệnh viện thăm Chung Văn Thanh. Từ bệnh viện , Thịnh Minh Viễn thở dài, lẩm bẩm với Lâm Uyển Âm: "Lần e là , nền tảng sức khỏe của bà thông gia kém."
Lâm Uyển Âm kinh ngạc: "Ông thế là ý gì? Không lẽ là vượt qua cửa ải ?"
Thịnh Minh Viễn vội vàng lắc đầu: "Đấy thì , ý là sức khỏe yếu, dù phục hồi cũng bao giờ trạng thái như ca mổ đầu tiên, hơn nữa trong lúc phẫu thuật thể còn xảy những bất trắc khác."
Ông vội vàng bổ sung thêm một câu: "Chỉ cần phẫu thuật thành công thì nguy hiểm đến tính mạng."
Lâm Uyển Âm trợn mắt: "Ông nãy giờ bằng thừa. Thôi bỏ , thấy ông đúng là lão thầy t.h.u.ố.c tồi, đây ông khám bệnh kiểu gì, hèn gì đến thế giới ông chỉ buôn chứ chịu bác sĩ nữa."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh Minh Viễn dám hó hé, ôm con trai ngoan ngoãn lưng Lâm Uyển Âm.
Lâm Uyển Âm suy nghĩ một lát: "Những việc khác chúng giúp gì, để xem điều chỉnh giờ dạy , đưa Đa Đa qua đây phụ trông ba đứa nhỏ."
Ba nhóc tì đang ở độ tuổi hiếu động, một đôi mắt chằm chằm một đứa còn chẳng trông xuể, huống hồ là ba đứa nhỏ nghịch ngợm cực kỳ chủ kiến.
Thịnh Minh Viễn ý kiến: "Được, cũng sẽ ở thêm một thời gian, đợi chồng An Ninh phẫu thuật xong mới về Ma Đô."
Nghĩ đến Thịnh Thừa An, ông càm ràm: "Chẳng cái thằng oắt con đó bao giờ mới về, lớn đầu mà việc chẳng ."
Lâm Uyển Âm thể tự mắng con trai, nhưng cho phép Thịnh Minh Viễn con : "Thừa An đáng tin hơn ông nhiều, ít nhất giờ nó vẫn kết hôn, một bôn ba bên ngoài là chuyện nên . Còn ông thì ? Vợ con đều ở kinh thành mà ông cứ nhất quyết đòi về Ma Đô ăn, ông xem ông ý đồ riêng gì ở Ma Đô ?"
Thịnh Minh Viễn bất lực con trai nhỏ trong lòng: "Có Đa Đa ở đây , bà đừng bậy bạ mặt con. Bà đừng quên, gốc rễ của chúng ở Ma Đô. chẳng qua là nhà họ Thịnh chúng mấy chục năm vẫn sẽ là gia tộc lẫy lừng ở Ma Đô như thôi."
Lâm Uyển Âm bĩu môi: "Phát triển ở kinh thành cũng thôi, thôi bỏ , lười chuyện với ông."
Hai vợ chồng đấu khẩu bế con về, chú ý thấy cách đó xa, Chung Thịnh Mẫn đang chăm chú quan sát bóng lưng của họ với vẻ mặt đầy suy tư.
--------------------