Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 581: Tìm đối tượng khó hơn đi học
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:57:01
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi ăn sáng, Thịnh An Ninh mới Chu Bắc Khuynh mang thai, hơn nữa còn sắp sinh .
Thịnh An Ninh sợ đến mức suýt rơi cái bánh trong tay!
Chu Bắc Khuynh thế mà mang thai, hơn nữa còn sắp sinh !
Điều đáng sợ hơn là, cô còn chịu cha đứa bé là ai? Bệnh viện bảo cô thông báo cho nhà, cô thật sự còn cách nào mới để bệnh viện thông báo cho gia đình.
Chu Triều Dương cũng kinh ngạc thôi: “Thế nào con ? Của ai ?”
Chung Văn Thanh phiền muộn thở dài: “Không chịu , bất kể và bố con hỏi thế nào, con bé cũng , con xem đứa nhỏ chọc tức c.h.ế.t chúng ? Thế bây giờ mang một đứa con về thì tính là chuyện gì? Cả đời con bé sẽ chỉ trích.”
Chu Hồng Vân cũng cảm thấy Chu Bắc Khuynh quá đáng: “Một cô gái kết hôn mà sinh con, chỉ con bé mất mặt, đầu Thời Huân và Loan Thành cũng vạ lây, cũng may bây giờ bọn họ đều con dâu, đối tượng . Chứ nếu với cái tác phong của Bắc Khuynh , tìm đối tượng cũng khó khăn.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Càng nghĩ càng tức: “Đứa nhỏ thật sự một chút cũng giống nhà họ Chu, nếu trông chút giống nhà, còn nghi ngờ là bế nhầm ở bệnh viện .”
Chung Văn Thanh thở dài một tiếng, trong lòng rối bời và cũng khó chịu, chuyện nên xử lý thế nào, đứa bé sinh thì thể nuôi , nhưng Chu Bắc Khuynh thế nào đây?
Chu Triều Dương thấy Chung Văn Thanh tức giận, cô cũng bực theo, nhưng cô thể Chu Bắc Khuynh , chỉ thể khuyên Chung Văn Thanh: “Mẹ, cũng đừng quá tức giận, sự tình xảy thì chúng nghĩ cách giải quyết là .”
Chung Văn Thanh thể tức giận, nhưng dù tức giận hơn nữa thì vẫn đến bệnh viện, thể thật sự vứt Chu Bắc Khuynh ở bệnh viện mặc kệ .
Bà gọi dì giúp việc chuẩn chút đồ ăn, bà mang đến bệnh viện, Chu Nam Quang vẫn còn ở bệnh viện.
Chu Triều Dương thấy tinh thần Chung Văn Thanh lắm, cũng lo lắng bà một : “Mẹ, con xin nghỉ phép cùng .”
Chung Văn Thanh ngẫm cũng , gật đầu đồng ý.
Thịnh An Ninh luôn luôn bày tỏ thái độ, cô tâm nhãn nhỏ, cái kiểu chuyện qua thì cho qua, một nhà nên độ lượng tha thứ cho .
Cô bình tĩnh ăn sáng, đáng lẽ học thì vẫn học.
Chu Triều Dương cùng Chung Văn Thanh đến bệnh viện, trong nháy mắt thấy Chu Bắc Khuynh, cô vẫn nhảy dựng lên vì sợ, là một cô gái khá văn tĩnh, bây giờ trở nên phù thũng, mặc quần áo vặn.
Cô ôm cái bụng to lớn, trông cứ như phụ nữ hơn ba mươi tuổi, còn tang thương.
Chu Bắc Khuynh hiển nhiên nghĩ Chu Triều Dương sẽ đến, khi thấy Chu Triều Dương, cô còn ngây một chút, mặt sang một bên thấy cô .
Sắc mặt Chu Nam Quang cũng vô cùng khó coi, hiển nhiên khi Chung Văn Thanh và Chu Triều Dương , ông một cuộc chuyện thoải mái với Chu Bắc Khuynh.
Chung Văn Thanh cuối cùng vẫn đành lòng, cầm hộp cơm qua: “Hôm nay thế nào ? Có chỗ nào thoải mái ? Mẹ mang bữa sáng đến cho con , con ăn .”
Chu Bắc Khuynh mắt đỏ hoe Chung Văn Thanh: “Mẹ, cũng ghét bỏ con gia đình mất mặt ? Nếu là như , các đừng đến nữa, cũng coi như từng sinh đứa con gái là con, dù bây giờ các hai con trai một con gái, con cũng .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-581-tim-doi-tuong-kho-hon-di-hoc.html.]
Chung Văn Thanh nén cơn tức giận trong lòng: “Cái đứa nhỏ đang linh tinh gì đấy? Con cũng sắp , còn giở trò hỗn xược gì với nữa? Nếu con nghĩ như , thì đừng để bệnh viện gọi điện thoại cho chúng chứ.”
Cảm xúc Chu Bắc Khuynh cũng d.a.o động lớn: “Con cũng gọi , nhưng đụng trúng con tìm thấy, con sắp sinh , ký tên bệnh viện thu. Các nhận con thì thể đến, tại đưa con đến Tân Tỉnh?”
Chu Triều Dương mới hiểu , nguyên lai Chu Bắc Khuynh nhập viện là vì xe đạp đụng trúng.
Chung Văn Thanh chút thắc mắc: “Ai đưa con đến Tân Tỉnh? Mẹ đưa con đến Tân Tỉnh từ lúc nào?”
Chu Nam Quang dậy: “Là đấy, đợi đứa nhỏ đầy tháng, sẽ đưa chúng nó đến Tân Tỉnh. Bắc Khuynh, con là trưởng thành, con chịu trách nhiệm cho hành vi của , và con cũng lớn tuổi , thể quản con cả đời .”
Chu Bắc Khuynh òa lên: “Vậy cũng cần đưa con đến Tân Tỉnh chứ, hai định cả đời gặp con nữa ?”
Chu Nam Quang càng tức giận hơn: “Không gặp, Bắc Khuynh, là con đang uy h.i.ế.p chúng ! Con chịu cho chúng bố đứa nhỏ là ai, đợi đến khi đứa nhỏ sắp sinh mới đến thông báo cho chúng , con đang ép chúng thì là gì?”
“ cũng xem giấy khám của con, tuy xe đạp đụng một cái, nhưng bất kỳ vết thương ngoài da nào, càng tồn tại nội thương, t.h.a.i nhi cũng hết thảy bình thường, cho nên hôm qua con thể gọi cú điện thoại đó.”
“ con gọi, con chính là xem chúng còn quản con , cha bất kể lúc nào, thể quan tâm đến con cái của ? và con quả thật lo lắng, vội vội vàng vàng chạy đến, con lóc kể lể sự dễ dàng của con.”
“Bắc Khuynh, con diễn thật sự đủ , và con đều đau lòng , nếu con thêm hai ngày nữa, chúng sẽ đón con về nhà.”
“Chúng ngại nuôi thêm một đứa nhỏ rõ cha là ai, Chu gia cũng thể nuôi nổi, nhưng mà khi con trở về, con sẽ thỏa mãn ?”
“Con m.a.n.g t.h.a.i dẫn theo đứa nhỏ trở về, mục đích rõ ràng , thể vì nhất thời mềm lòng, mà để con khuấy động gia đình bất an.”
Chu Bắc Khuynh há miệng, òa lên: “Bố, trong mắt bố con chính là như ? Con ở bên ngoài cũng nhớ bố và , nhớ nhà. Trước rõ ràng như , một nhà chúng đều vui vẻ mà.”
“Con trở về, nhưng mà con sợ hãi hai sẽ tha thứ cho con, con nghĩ rằng con đứa nhỏ , hai nhất định sẽ tha thứ cho con, con sẽ dọn về ở, chỉ là lúc thể gặp hai , một chút hai thôi.”
Vừa với Chung Văn Thanh: “Mẹ, con thật sự sai , con quá ghen tị với Triều Dương, cũng chán ghét Thịnh An Ninh, nhiều chuyện sai, con đều sai . Bây giờ con cũng sửa, con cũng , con cái gì cũng hiểu , hai thể cho con một cơ hội ?”
Chung Văn Thanh bộ dạng lóc của con gái, vẫn chút mềm lòng, cũng nhịn lau nước mắt.
Chu Nam Quang nhíu mày: “Vẫn là lời mới với con, một là con bố đứa nhỏ là ai, tìm chuyện, hai đứa mau ch.óng kết hôn. Hai là con sinh đứa nhỏ xong, đến sân cũ nhà chúng ở cữ, sẽ tìm hầu hạ con, đợi con hết tháng, thì dẫn đứa nhỏ Tân Tỉnh.”
“Bác họ con ở binh đoàn, luôn thể an bài cho con, chỉ cần con thể chịu khổ, cuộc sống khẳng định thành vấn đề.”
“Bắc Khuynh, chính là vì chúng quá nuông chiều con, nên mới khiến con biến thành tính cách ích kỷ tính toán như ngày hôm nay.”
“Đã là một nhà, thì đừng nghĩ đến chuyện tính toán, ngay khi con học cách tính toán, con mất nhà .”
Trong lòng Chu Nam Quang cũng khó chịu, đứa con gái mà ông xem trọng nhất, biến thành bộ dạng !
--------------------