Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 57: Giống như vợ chồng son
Cập nhật lúc: 2025-12-27 11:55:59
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi cơm và thức ăn bưng lên, Thịnh An Ninh hít sâu một , mùi thơm của cơm khiến , cuối cùng cũng ăn một bữa cơm .
Chỉ là mắt lớn bụng nhỏ, một cân cơm, ăn nhiều nhất ba lạng là no căng , ôm bát mãn nguyện Chu Thời Huân ăn sạch hết cơm thừa thức ăn còn .
Khá cảm giác đang sống cuộc sống gia đình tạm , cơm thừa thức ăn hết trong nhà, nên để đàn ông dọn dẹp ?
Nghĩ cong cong khóe mắt lên.
Hai ăn xong từ nhà ăn, một chuyến đến cục công an, cho họ Chu Trường Vận tỉnh , mà công an Hà Loan thôn còn trở về.
Đợi họ trở về thì sẽ đến bệnh viện tìm họ.
Thịnh An Ninh chắp tay lưng bên cạnh Chu Thời Huân: “ , là La Thái Hà tìm thương Chu Trường Vận, thấy khả năng ?”
Chu Thời Huân lắc đầu: “Sẽ .”
Thịnh An Ninh kéo khóe miệng một chút: “Bởi vì là thanh mai trúc mã của , cho nên thấy khả năng ?”
Trong giọng tự giác mang theo một cỗ ghen tuông, tuy rằng Chu Thời Huân và La Thái Hà gì, nhưng ngẫm bọn họ quen từ nhỏ, bộ dạng chật vật của Chu Thời Huân, quá trình trưởng thành, La Thái Hà đều thấy qua.
Trong lòng tránh khỏi cảm giác chua xót.
Chu Thời Huân nhíu mày: “Cô đừng bậy, và La Thái Hà bất kỳ quan hệ gì.”
Thịnh An Ninh hừ một tiếng: “Anh còn dạy cô chữ, là kiểu cầm tay chỉ việc ?”
Chu Thời Huân vì cái gì Thịnh An Ninh ý tưởng kỳ dị như , vẫn nghiêm túc trả lời: “Không , chính là cho cô tư thế cầm b.út, còn xem chữ của cô chỗ nào .”
Thịnh An Ninh lầm bầm nhỏ giọng: “Thế cũng đủ thiết .”
Chu Thời Huân cũng nên như thế nào, càng vì cái gì Thịnh An Ninh cứ bám lấy những vấn đề quan trọng để hỏi, hình như còn chút tức giận.
Dứt khoát liền im lặng.
Thịnh An Ninh thấy Chu Thời Huân im lặng, nhỏ giọng lầm bầm hai chữ: “Đồ gỗ.”
Ngẫm một đàn ông gỗ đá như , hiểu thanh mai trúc mã là gì, bật thành tiếng.
Chu Thời Huân là hiểu, sự đổi cảm xúc của Thịnh An Ninh quá nhanh, căn bản xảy chuyện gì, , bao giờ lơ đãng, cũng hiếm khi lơ đãng.
Hai trở phòng bệnh thì Chu Quế Hoa và Trần Xảo Lan ngưng tranh cãi, Trần Xảo Lan ở góc tường lau nước mắt.
Chu Quế Hoa ở bên giường bệnh, mặt đen sì cầm một cái màn thầu đang ăn.
Chu Trường Lâm thấy Chu Thời Huân và Thịnh An Ninh trở về, vội vàng lên: “Ăn cơm ? mua hai cái màn thầu nhé?”
Chu Thời Huân ngăn : “Ăn , bây giờ thế nào ?”
Chu Trường Lâm Chu Trường Vận đang giường bệnh nhúc nhích mở to mắt, thở dài một : “Vẫn cứ như , ai chuyện cũng thèm để ý.”
Chu Thời Huân tới, rũ mắt Chu Trường Vận ánh mắt ngây dại: “Hôm qua , thấy ai? Anh nhận lợi ích gì của !”
Chu Quế Hoa câu cuối cùng, lập tức lên, cái gì gọi là nhận lợi ích gì của ?
Vừa định mở miệng, liền thấy Chu Trường Vận giường cuối cùng cũng phản ứng, chậm rãi đầu Chu Thời Huân, chớp chớp mắt, âm hiểm: “Liên quan gì đến ? Không bây giờ đoạn tuyệt quan hệ với chúng ?”
Chu Thời Huân cũng thèm để ý sự chế nhạo của : “Đồ nên lấy thì đừng lấy, nếu thể ngay cả mạng cũng còn.”
Chu Trường Vận giống như nhớ tới cái gì, nhịn thể run rẩy một chút, đầu sang một bên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-57-giong-nhu-vo-chong-son.html.]
Chu Trường Lâm thấy Chu Trường Vận chịu chuyện, cũng chút sốt ruột: “Lão Tam, rốt cuộc xảy chuyện gì con chứ, là ai hại con thành như , con mới thể bắt .”
Chu Trường Vận cứng rắn ném ba chữ: “Không quen .”
Thịnh An Ninh ở một bên Chu Trường Vận , nên trực tiếp ném ngoài hoang ch.ó hoang ăn mới .
Chu Quế Hoa cũng cuống theo: “Lão Tam, chứ? Anh cứ xem La Thái Hà tìm ?”
Chu Trường Vận miệng vết thương còn đau, cảm xúc phiền não, bây giờ Chu Quế Hoa hỏi như , càng thêm chán ghét đến cực điểm: “ chính là !”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
lúc đang nổi nóng, hai tên công an . Bởi vì tối qua gặp, họ chào Chu Thời Huân , đó tới giường bệnh Chu Trường Vận, nghiêm túc hỏi: “Đồng chí Chu Trường Vận, lúc đồng chí thương, rõ đồng chí thương ? Đối phương vì đồng chí thương.”
Chu Trường Vận cũng là loại chuột nhắt chỉ giỏi bắt nạt trong nhà, thấy công an thì thái độ thành thật hơn nhiều: “Không , thấy.”
Giọng điệu công an nghiêm túc hơn mấy phần: “Đồng chí Chu Trường Vận, hy vọng đồng chí suy nghĩ kỹ hãy trả lời, đồng chí thương thì đồng chí lý, chúng Hà Loan thôn ngóng một vòng, cũng hiểu một ít tình hình.”
Chu Trường Vận vẫn c.ắ.n răng một chữ.
Công an cầm lấy sổ: “Gần đây đồng chí quen mấy ở thôn khác, còn cùng đ.á.n.h bài c.ờ b.ạ.c ở trong núi ?”
Chu Quế Hoa há hốc mồm: “Gì cơ? C.ờ b.ạ.c? Không khả năng , Lão Tam nhà là thành thật, thể c.ờ b.ạ.c chứ? Nói , nhà cũng tiền mà.”
Công an để ý Chu Quế Hoa, vẫn chằm chằm Chu Trường Vận: “Nếu đồng chí , nếu chúng tìm hung thủ, đồng chí cũng sẽ xử phạt vì tội tụ tập đ.á.n.h bạc.”
Khuôn mặt vốn trắng bệch của Chu Trường Vận, sợ đến mức còn chút sắc khí nào: “ , bọn họ bắt đầu hỏi đường, mời uống rượu, đó thì đ.á.n.h bài, ban đầu thắng tiền, thua nhiều tiền, trả nên tối qua bọn họ mới bắt .”
Chu Quế Hoa sợ hãi: “Sao thật sự đ.á.n.h bạc thế?”
Công an đầu hỏi Chu Trường Lâm: “Nghe đồng chí là đội trưởng trong thôn, đồng chí em trai đồng chí đ.á.n.h bạc ở bên ngoài ?”
Chu Trường Lâm lắc đầu: “Cho tới bây giờ từng qua.”
Công an hỏi: “Có đến nhà đòi nợ ?”
Chu Trường Lâm lắc đầu: “Cũng , cho nên chúng đều gì ở bên ngoài.”
Thịnh An Ninh ở một bên thấy kỳ lạ, nếu thật sự thiếu nợ c.ờ b.ạ.c, cũng sẽ đến mức mạng ngươi, nhất định là nghĩ cách bắt trả tiền, hoặc là để nhà ngươi giúp ngươi trả tiền.
Xem TV, còn gọi điện thoại về nhà dọa nạt, hoặc đến nhà tạt sơn , kiểu trực tiếp cho trả tiền, còn thiến thì vẫn khá kỳ quái.
Cho nên đối phương mưu đồ cái gì?
Chu Thời Huân hiển nhiên cũng nghĩ đến điểm , chỉ là nhíu mày ở một bên , trong đầu đang suy nghĩ, tìm Chu Trường Vận đ.á.n.h bạc, là đơn thuần tìm một con dê béo, là mục đích khác, nếu mục đích khác, mục đích đó là cái gì?
Công an cũng hỏi Chu Trường Vận mấy điểm nghi vấn .
Kết quả Chu Trường Vận hỏi gì cũng , là thật , cũng vì cho trả tiền, trực tiếp bắt lấy hôn mê.
Công an hỏi mấy vấn đề rời , bộ trong phòng đều im lặng.
Chu Quế Hoa nghĩ đến Chu Trường Vận dĩ nhiên là vì thiếu nợ c.ờ b.ạ.c mới xảy chuyện , cô ngay cả mắng cũng nên mắng thế nào.
Thịnh An Ninh thì đang xem náo nhiệt, nghĩ đến tình tiết những thăng trầm nối tiếp .
Khi tất cả đang im lặng, cửa phòng bệnh gõ vang, tiếp đó là Tống Tu Ngôn ...
--------------------