Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 547: Đưa con rời đi
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:45:56
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chung Văn Thanh nghĩ ngợi gì từ chối: " khỏe re , tại còn đến bệnh viện? Hơn nữa, mấy hôm mới khám, thứ đều cả."
Chu Triều Dương "ồ" một tiếng: "Lần cùng , cùng ."
Chung Văn Thanh vẫn cực kỳ bài xích việc đến bệnh viện, nào cũng để Chu Nam Quang công tác tư tưởng vài ngày mới chịu . Lúc bà cảm thấy tinh thần , đầu cũng thật lâu đau nữa, nên cần thiết đến bệnh viện: "Cái đứa , mày khỏe re, mày cứ nhất quyết khuyên bệnh viện. Nếu mày rảnh rỗi quá, thì xới hết đất trong sân lên . Dù trồng gì cũng sống nổi, thì rõ ràng cho dẹp bằng phẳng để An An bọn nó chơi."
Chu Triều Dương bĩu môi: "Mẹ thế là đúng . Hay là để chị dâu cả khám cho xem, chị dâu cả cũng học y mà."
Thịnh An Ninh và Chu Thời Huân dẫn ba đứa trẻ xuống lầu, vặn câu .
Cô nghi hoặc: "Mẹ thế? Mẹ khó chịu ở ?"
Chung Văn Thanh vội vàng xua tay: "Không , khỏe lắm, báo cáo khám sức khỏe đợt đưa cho con xem , chỗ nào cũng cả."
Thịnh An Ninh gật đầu: " là hồi phục lắm."
Điều cũng quan hệ lớn đến tâm thái và tâm tình của Chung Văn Thanh. Chỉ cần quá mệt mỏi, cơ thể bà trong mấy năm tới sẽ xảy vấn đề lớn.
Chu Triều Dương Thịnh An Ninh với vẻ chắc chắn: "Chị dâu, chị chắc chắn chứ?"
Thịnh An Ninh gật đầu: " chắc chắn. Em chuyện gì ? Vậy thì nhanh ."
Chu Triều Dương hì hì một cái: " sợ xong sẽ chịu nổi."
Lúc Chung Văn Thanh mới phản ứng , Chu Triều Dương vòng vo tam quốc hồi lâu, nguyên lai là chuyện với bà, bà cũng quở trách: "Mày gì thì nhanh , gây họa ?"
Chu Triều Dương lặng lẽ : "Làm gì ạ, chỉ một ý tưởng chín chắn thôi, nữa, ngoài chút gì đó."
Chung Văn Thanh sững sờ một chút mới hiểu: "Công việc như thế, mày thì cái gì? Bây giờ bao nhiêu còn tìm việc , con xem những thanh niên trí thức trở về thành kìa, đều đang chờ sắp xếp công việc đấy. Sao công việc như thế mà mày bỏ là bỏ ngay ?"
Chu Triều Dương gãi đầu: "Cũng đột nhiên nữa, là suy nghĩ thật lâu . học vấn cao, tâm tư cũng tính là tỉ mỉ, thích hợp với công việc hiện tại."
Chủ yếu là vì còn mục tiêu để theo đuổi, nên cô nhiệt huyết với công việc.
Thịnh An Ninh rõ lắm lúc khái niệm từ chức , nhưng hiện tại đều trân trọng công việc của . Có một công việc t.ử tế là điều mà bao nhiêu cầu còn , nên cô cũng từng ai từ chức.
Chu Hồng Vân hiển nhiên cũng cảm thấy Chu Triều Dương quá trẻ, suy nghĩ sự tình quá đơn giản: "Cái đứa , công việc như thế bỏ là bỏ ngay ? , công việc cho thanh niên trí thức ở Kinh Thị bây giờ căn bản sắp xếp xuể, ngay cả công việc gác cổng ở Cục Bảo vệ Môi trường còn vài cạnh tranh đấy."
Chu Triều Dương nghĩ nghĩ: " nghĩ kỹ , thể thử ăn mà."
Bây giờ thật nhiều nơi cần giấy giới thiệu, cửa cũng sợ bắt vì coi là lang thang, cho nên cô thể thì đó.
Ngoại trừ Thịnh An Ninh là ủng hộ quyết định của Chu Triều Dương, những khác đều đồng ý.
Lập trường của Chung Văn Thanh vô cùng kiên định: "Mày chuyện gì tùy hứng cũng , nhưng chuyện thì . Quay đầu chờ bố mày về, xem ông đồng ý ."
Vừa bà chút tức giận: "Mày xem cái đứa , là thế? Bảo kết hôn, đến nửa tháng kết hôn . Bây giờ ngay cả công việc cũng cần nữa, công việc của mày là thứ bỏ là bỏ ngay ?"
Thịnh An Ninh nghĩ thấy lý, đơn vị của Chu Triều Dương liên quan đến quân đội, chắc là cho phép bỏ việc nhỉ.
Chu Triều Dương vội vàng dỗ dành Chung Văn Thanh: "Mẹ, , đừng vội, đầu sẽ chuyện với bố ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-547-dua-con-roi-di.html.]
Chung Văn Thanh , đứa nhỏ quyết tâm . Nghĩ Lục Trường Phong , nha đầu kích thích gì .
Cuối cùng chỉ thể dỗ dành Triều Dương: “Con mà với bố con, bố con cũng thể đồng ý. Con cứ cho , gần nhà như , còn thể ngày ngày về nhà ăn cơm. Đợi con và Trường Phong con, và cô con còn thể trông con giúp con nữa.”
Chu Triều Dương vội vàng lắc đầu: “Thôi, con . Mẹ và cô đủ mệt , đầu An An bọn chúng lớn lên thì hai cứ nghỉ ngơi , đợi trông con cho Nhị Ca con.”
Cô thành công chuyển hỏa lực sang Chu Loan Thành.
Chung Văn Thanh bắt đầu lo lắng: “Nhị Ca con đó, thật sự khiến lo lắng.”
Thịnh An Ninh ôm Chu Chu ở một bên xem náo nhiệt. Con của Triều Dương đợi Lục Trường Phong trở về mới , còn Chu Loan Thành, con với Tiểu Vãn, cũng đợi Tiểu Vãn nghiệp.
Đó cũng là chuyện của ba bốn năm , cho nên Chung Văn Thanh còn lo lắng thêm mấy năm nữa.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Qua mười một, Chu Triều Dương bắt đầu cố gắng , Thịnh An Ninh cũng cố gắng học tập, thời gian cũng trở nên bận rộn.
Vốn dĩ còn nghĩ lúc rảnh rỗi một chút, sẽ cùng Chu Thời Huân dẫn ba đứa nhỏ cùng chụp một bức ảnh gia đình.
Kết quả là Chu Thời Huân bên đó còn bận hơn, cụ thể bận gì thì Thịnh An Ninh , chỉ nội dung phát thanh gần đây cũng trở nên căng thẳng.
Có khi bận đến mức buổi tối cũng thể về nhà bình thường.
Thịnh An Ninh mỗi ngày đều cố gắng về nhà sớm một chút để bầu bạn với các con, nếu ba cái thứ nhỏ thể quậy đến mức khiến Chung Văn Thanh và Chu Hồng Vân đều ch.óng mặt.
Những đứa nhỏ sắp hai tuổi, tinh lực dồi dào, động tác cũng linh hoạt nhiều.
An An thì sức lực lớn, Chu Chu động tác linh hoạt, Mặc Mặc tuy đặc biệt thích động, nhưng giỏi thu hút sự chú ý của lớn, giúp Em trai Em gái đ.á.n.h yểm trợ, để bọn chúng chuyện .
Nó sẽ lợi dụng lúc chỉ một Chung Văn Thanh ở phòng khách, Mặc Mặc chạy tới, vỗ vỗ bụng, vỗ vỗ m.ô.n.g, chỉ nhà vệ sinh: “Mặc Mặc ị thối.”
Chung Văn Thanh liền vội vàng ôm Mặc Mặc nhà vệ sinh.
An An vốn dĩ còn đang đập chậu mặt đất, thấy Bà nội ôm Anh rời , liền lật đật bò dậy, chạy thẳng đến thư phòng của ông nội. Chu Chu cũng linh hoạt chạy đến nhà kho nhỏ bên cạnh nhà bếp.
...
Thịnh An Ninh trở về, liền thấy An An một khuôn mặt mực nước, còn bôi một ít lên mặt Mặc Mặc, còn Chu Chu thì vô tội ở một bên.
Chung Văn Thanh bắt ba đứa nhỏ thành một loạt, đang giáo huấn chúng.
Ba cái thứ nhỏ thì lời nghiêm, nhưng đôi mắt to tràn đầy vẻ mờ mịt, sai ở .
Chung Văn Thanh thấy Thịnh An Ninh trở về, tức buồn mà kể tội: “Cô con và dì mua một chút đồ về, ở nhà trông bọn chúng, Mặc Mặc liền đòi nhà vệ sinh. Đợi . Trời ạ, Chu Chu kéo một chậu bột mì mà dì phát phòng khách để phá hoại, An An thì bò lên bàn học của bố con, mực nước cũng đổ hết .”
“Mẹ qua xem Chu Chu, An An bôi cho Mặc Mặc một khuôn mặt hoa hoét.”
Quan trọng hơn là, Mặc Mặc nhà vệ sinh nửa ngày, căn bản hề ị thối.
Thịnh An Ninh ba đứa nhỏ nhúc nhích nhưng dám nhúc nhích, cũng cảm thấy đau đầu: “Hay là, đưa bọn chúng đến nhà trẻ .”
--------------------