Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 546: Chính là cô ta làm

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:45:55
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Chu Thời Huân An Ninh đá một cái, nghi hoặc đầu cô.

 

An Ninh thể mặt nhiều như , chỉ với : "Không gì, ăn nhanh , một hồi dẫn Chu Chu bọn nhỏ tắm, với Triều Dương một lát."

 

Chu Thời Huân gật đầu, suy nghĩ của tương đối đơn giản, Chu Triều Dương cũng hôm nay mới Lục Trường Phong , hơn nữa mà vẫn kiên trì kết hôn, thì nên dự đoán kết quả , cho nên nên quá đau lòng.

 

Sự việc thành ngã ngũ, Chung Văn Thanh khó chịu đến mấy cũng còn cách nào, nhiều Triều Dương càng buồn, chỉ thể trong lòng than thở: "Ăn cơm , một hồi để dì giúp việc luộc hết trứng muối trong nhà, ngày mai mang cho Trường Phong."

 

Chu Triều Dương "ồ" một tiếng, cúi đầu gạt mì sợi, cảm giác mì sợi trong miệng cũng chẳng còn thơm ngon nữa.

 

Sau bữa tối, An Ninh cùng Chu Triều Dương đến khu dịch vụ trong đại viện, cô chuẩn mua chút đồ cho Lục Trường Phong.

 

Chu Triều Dương xem như từng trải qua yêu đương, trực tiếp kết hôn, còn kịp sớm tối ở bên , đàn ông đột nhiên rời , cho nên trong việc mua đồ cho đàn ông, cô cũng chút kinh nghiệm nào.

 

Cô khoác tay An Ninh, hỏi kinh nghiệm: "Chị dâu, chị xem em nên mua gì cho Lục Trường Phong ạ."

 

An Ninh vẫn hiểu chút ít: "Quần áo giặt và đồ dùng sinh hoạt thì , còn những thứ khác chắc chắn , dự đoán cũng cho mang theo, là em mua cho Lục Trường Phong mấy cái quần lót ."

 

Mặt Chu Triều Dương lập tức đỏ bừng, cô hờn dỗi An Ninh: "Chị dâu! Chị giễu cợt em."

 

An Ninh nén , chững chạc đàng hoàng : "Sao giễu cợt em, đều là thật mà. Em nghĩ xem, mặc quần áo lót do em mua, chẳng sẽ dễ nhớ tới em ?"

 

Chu Triều Dương nghĩ nghĩ, cảm thấy chị dâu lý thật.

 

Cuối cùng, cô theo đề nghị của An Ninh, mua ba cái quần lót, còn mua xà phòng cục và xà phòng thơm, để sáng sớm ngày mai tiễn Lục Trường Phong thì đưa cho .

 

Chỉ là điều khiến Chu Triều Dương ngờ tới là, buổi tiễn đưa mà cô tưởng tượng, là sắp xếp một thời gian, để hai vợ chồng chuyện vài câu.

 

Cô cả đêm ngủ ngon, trằn trọc suy nghĩ, nên gì với Lục Trường Phong.

 

Kết quả sáng sớm ngày hôm tiễn mới , một khu vực chờ dành riêng cho gia quyến, tất cả nhà tiễn đưa đều ở đó, xe rời , đừng cơ hội đưa đồ, ngay cả thời gian một câu cũng .

 

Chu Triều Dương mười mấy chiếc xe tải quân sự sân tập, tất cả quân phục chỉnh tề, bước chân trật tự lên xe.

 

Mà Lục Trường Phong là cuối cùng lên xe, chiếc xe jeep cuối cùng.

 

Bên tai là tiếng chiêng trống vang lên khi tiễn đưa.

 

Chu Triều Dương chăm chú chiếc xe Lục Trường Phong đang , thể thấy , cô gái luôn luôn quật cường , nhịn đỏ vành mắt.

 

Bên tai còn những nhà khác nhỏ giọng nghị luận: "Là sắp đ.á.n.h trận ?"

 

"Nghe nhiều điều chuyển qua đó ."

 

"Thế nhưng bọn họ thuộc loại bộ đội tác chiến mà."

 

"Cái đó thì , chỉ mong bọn họ sớm trở về, con dâu còn sang tháng nữa."

 

...

 

Lòng Chu Triều Dương vô cớ thắt , đợi xe cộ từ từ chạy khỏi đại viện, trong bụi đất bay mù mịt, cô cũng rõ chiếc xe Lục Trường Phong đang .

 

Cho đến khi sân tập khôi phục yên tĩnh, đám xung quanh cũng chậm rãi tản .

 

Chu Triều Dương mới cúi đầu, uể oải trở về.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-546-chinh-la-co-ta-lam.html.]

 

Vừa đến cửa lớn, cô gặp Tống Tu Ngôn đang xách cặp công văn tới, Tống Tu Ngôn thấy Chu Triều Dương hiển nhiên cũng chút ngạc nhiên, nhanh phản ứng kịp vì xuất hiện ở đây.

 

Anh dừng , mỉm Chu Triều Dương: "Đây là chuyện gì thế? Sáng sớm như cà sương đ.á.n.h. Có đáng ? Người còn tưởng xảy chuyện lớn gì. Cô nên vui mới đúng, Lục Trường Phong trở về, chắc chắn thể thăng quan, thể chính là lãnh đạo của và Chu Thời Huân đấy."

 

Chu Triều Dương tức giận trừng mắt Tống Tu Ngôn: “Thế thì tác dụng gì? cái m.á.u quan.”

 

Tống Tu Ngôn : “ đang an ủi cô đấy thôi, cô gái của cô, bây giờ ngay cả lời lời cũng phân biệt ?”

 

Chu Triều Dương hít hít mũi: “Lãnh đạo ở chỗ các một chút nhân tính hóa cũng , từ xa tiễn đưa, thế gọi là tiễn đưa ? Dù cũng cho với một câu chứ.”

 

Tống Tu Ngôn thì rõ chuyện : “Cứ sướt mướt như các cô, còn tưởng là tiễn lên chiến trường một trở về, nào dám cho các cô gặp mặt? Sĩ khí mới cổ vũ, đều các cô cho tiêu hết , dù lòng cũng là thịt, bọn họ cũng sẽ nỡ lòng nào.”

 

“Nói , Lục Trường Phong cũng tiền tuyến, cô cần lo lắng. Hơn nữa bản lĩnh lớn lắm, chắc chắn sẽ bình an trở về, cô về cho .”

 

Chu Triều Dương hừ một tiếng: “Vậy .”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Đi hai bước, cô đầu Tống Tu Ngôn: “Tống Tiểu Tam, cảm ơn nhé.”

 

Tống Tu Ngôn ha : “Lời cảm ơn của cô quá đơn giản ? Dù thế nào cũng mời ăn một bữa cơm chứ.”

 

Chu Triều Dương lập tức lắc đầu: “Cái đó , bây giờ là phận kết hôn, cần tránh hiềm nghi.”

 

Tống Tu Ngôn “xì” một tiếng, trong lòng còn đang suy nghĩ, món quà cưới tặng Lục Trường Phong, mở xem .

 

Nghĩ đến sự tình , nhịn hừ : “Cô đúng là một vô lương tâm, mau cút .”

 

Chu Triều Dương cũng phản kích, chủ yếu là tâm tình, cô đầu xoay rời .

 

Tống Tu Ngôn tại chỗ một hồi, lắc đầu chút bất đắc dĩ .

 

...

 

Thịnh An Ninh Chu Triều Dương ngay cả mặt Lục Trường Phong cũng gặp , hơn nửa ngày gì, cuối cùng nghẹn một câu c.h.ử.i thề, đau lòng ôm Chu Triều Dương: “Đây là chuyện gì , cái kiểu , bằng còn cho chúng thấy.”

 

Chu Triều Dương tuy khó chịu, nhưng thể hiểu : “Kỳ thật gặp cũng , gặp sẽ càng thêm vướng bận. Người tiễn đưa, còn cõng đứa nhỏ , cô giày và đế giày cho chồng cả đêm, cũng thể đưa ngoài . Cô trong lòng cô càng khó chịu hơn ?”

 

Thịnh An Ninh thở dài, nhớ hình như xem qua báo cáo tương tự, phụ nữ cõng con tiễn chồng trận.

 

rốt cuộc cũng chờ chồng bình an trở về.

 

Cái ý niệm đáng sợ thoáng cái lướt qua trong đầu, cô sợ đến mức chính cô lắc đầu: “Không , Lục Trường Phong và bọn họ đều sẽ bình an trở về.”

 

Chu Triều Dương lộ một nụ còn khó coi hơn cả : “Yên tâm chị dâu, chỉ khó chịu một hồi thôi, ngày mai chắc chắn sẽ nữa.”

 

Giống như Chu Triều Dương , ngủ cả đêm dậy, Chu Triều Dương thật sự như chuyện gì, sáng sớm bắt đầu trêu chọc ba đứa nhỏ oa oa kêu.

 

Lại vui vẻ ôm Chung Văn Thanh hỏi sáng nay ăn gì.

 

Chung Văn Thanh vỗ mu bàn tay cô một cái: “Con đó, sáng sớm thức dậy chỉ ăn thôi, hôm nay , ngủ nướng nữa?”

 

Chu Triều Dương ôm vai Chung Văn Thanh hì hì : “Con đây là nghĩ đến việc dậy sớm một chút để ở bên ? Mẹ, con xem gần đây sắc mặt hơn nhiều, hai ngày nay con thời gian, con cùng đến bệnh viện tái khám một chút nhé.”

 

--------------------

 

 

Loading...