Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 541: Có người vui mừng, có kẻ ưu sầu

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:45:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Sau bữa tối, Chu Triều Dương kéo Thịnh An Ninh phòng chuyện, sống c.h.ế.t nhét sổ tiết kiệm cho Thịnh An Ninh: “Chị học tiền, lương tháng của cả còn nuôi cả nhà, hai tiết kiệm chút tiền dễ dàng gì. Sau An An bọn nó còn nhiều chỗ cần dùng tiền lắm.”

 

“Cho nên tiền , nhất định đưa cho chị, kết hôn thể nào dùng tiền sữa bột của các cháu trai lớn , đúng ?”

 

Thịnh An Ninh đương nhiên sẽ nhận: “ tiền, tiền cho em thì là của em. Hơn nữa đây là việc vui, em thấy việc vui nào mà chị sức, còn bỏ tiền bao giờ? Nếu em còn đưa cho nữa, sẽ giận đấy.”

 

Chu Triều Dương thấy nhét sổ tiết kiệm , đành bỏ túi.

 

Ôm Thịnh An Ninh: “Chị dâu, chị như chứ, chỗ nào cần dùng đến , Chu Triều Dương chỉ cần một câu là xong.”

 

Thịnh An Ninh dở dở : “Sao chuyện cứ như là dân xã hội đen . Ngày mai là đăng ký kết hôn , giờ em thấy thế nào? thấy em chẳng căng thẳng chút nào.”

 

Chu Triều Dương “” một tiếng, thở dài đầy ưu tư: “Cũng căng thẳng, chủ yếu là căng thẳng cũng chẳng tác dụng gì, với , nên mong chờ ? Hôm nay lúc tan tầm, Lục Trường Phong gọi điện thoại cho , là sáng mai sẽ dẫn một nơi , đó mới đến Cục Dân chính.”

 

So với việc đăng ký kết hôn, cô tò mò hơn là Lục Trường Phong sẽ dẫn cô .

 

Thịnh An Ninh cảm thấy thời thật cách giữ bí mật, cứ động một tý là dẫn một nơi, cũng .

 

Nói chuyện với Chu Triều Dương một hồi nữa, thấy ba đứa nhỏ thùng thùng chạy lên, kèm theo tiếng líu ríu, cô mới khỏi phòng Chu Triều Dương.

 

Mấy đứa nhỏ thấy , liền như chim non, dang cánh tay nhỏ xíu lao về phía Thịnh An Ninh.

 

Buổi tối, Thịnh An Ninh thật vất vả dỗ con ngủ xong, liền bắt đầu công việc trò chuyện đêm khuya hằng ngày với Chu Thời Huân: “Triều Dương và Lục Trường Phong ngày mai đăng ký kết hôn , thật quá.”

 

Chu Thời Huân lập tức thẳng , thấy trong mắt Thịnh An Ninh là sự ngưỡng mộ khi chuyện, nhất thời cũng nên an ủi cô thế nào.

 

Thịnh An Ninh quả thực ngưỡng mộ, những quy trình kết hôn , cô đều từng trải qua, trực tiếp trở thành vợ của Chu Thời Huân, hai coi như là cuộc sống cưới yêu .

 

Cô bỗng chốc nảy ý nghĩ kỳ lạ: “Chu Trường Tỏa, là chúng ly hôn , kết hôn , về nhà bố ở, đó theo đuổi .”

 

Chu Thời Huân im lặng một chút, kéo Thịnh An Ninh lòng: “Em đừng mà nghĩ vớ vẩn, mau ngủ .”

 

Cũng may cách khiến Thịnh An Ninh thời gian để suy nghĩ lung tung.

 

……

 

Chu Triều Dương sáng sớm thức dậy, Chung Văn Thanh giục cô rửa mặt, quần áo: “Đăng ký kết hôn xong thì về sớm một chút, buổi chiều để cô con dẫn con nhà tắm công cộng tắm rửa sạch sẽ, thì hôm nay cứ gội đầu luôn .”

 

“Ở nhà cũng thể tắm mà, tại nhà tắm công cộng tắm chứ, ai nha, chúng cứ đơn giản thôi, đừng phiền phức như .”

 

Chu Triều Dương quá sợ phiền phức, nếu thể, cô hy vọng ngay cả tiệc rượu cũng cần tổ chức.

 

Chung Văn Thanh dở dở , vỗ cánh tay Chu Triều Dương: “Cái đứa nhỏ , phụ nữ cả đời chỉ kết hôn một thôi, sợ phiền phức gì chứ?”

 

Chu Triều Dương chỉ thể ậm ờ gật đầu đáp lời, vội vàng ăn qua loa hai miếng cơm sáng, chiếc váy dài màu trắng tinh mà Chung Văn Thanh chọn cho cô.

 

Khiến Chu Triều Dương vốn quá mức hoạt bát cũng mang theo vài phần dịu dàng, thùy mị của một thục nữ.

 

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

Chỉ là thể mở miệng chuyện, mở miệng là lộ hết.

 

Chung Văn Thanh vẫn lo lắng dặn dò: “Ban đầu con mặc váy đỏ cơ, nhưng nghĩ váy đỏ để dành mặc ngày mai. Con ngoài xuống, động tĩnh đều nhỏ thôi, thể mặc váy mà vẫn cứ như dân giang hồ .”

 

Chu Triều Dương điệu kéo kéo chiếc váy , thèm để ý Chung Văn Thanh gì, tủm tỉm An An: “An An, xem cô xinh ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-541-co-nguoi-vui-mung-co-ke-uu-sau.html.]

 

An An gật gật cái đầu nhỏ: “Xinh, bụng bụng xinh.”

 

Chu Triều Dương hì hì sửa : “Là Cô, bụng bụng, với các con nữa, đợi Cô dẫn một Chồng cô nhỏ về cho các con.”

 

Nói xong, cô vui vẻ vẫy tay chào tạm biệt tất cả , nhanh chân rời .

 

Chung Văn Thanh bóng lưng Chu Triều Dương, nhịn thở dài một tiếng: “Cứ nghĩ nuôi Triều Dương như con trai thì sẽ cứng cáp hơn một chút, ai ngờ tính cách cũng đổi luôn .”

 

Thịnh An Ninh cảm thấy như cũng : “Mặc váy nhất định bước những bước nhỏ, hoặc dịu dàng mềm mại, thấy Triều Dương như thế mà, mang theo gió, tự mang một cỗ khí thế nữ hiệp, váy dài bay bay, khí chất mạnh mẽ.”

 

Chung Văn Thanh : “Cô đấy, cứ bênh Triều Dương.”

 

……

 

Chu Triều Dương đến cửa lớn, Lục Trường Phong cũng đến, nguyên bản còn định chào hỏi Chung Văn Thanh và bọn họ một tiếng, nhưng ngờ Chu Triều Dương chạy ngoài.

 

Nhìn Chu Triều Dương đang bước nhanh đến, vạt váy bay lên, mang theo sức sống tuổi trẻ, mỗi bước đều như giẫm nốt nhạc, tiến đến với vẻ ngoài tươi trẻ và ngông nghênh.

 

Chu Triều Dương thấy Lục Trường Phong, còn một cái chớp mắt ngượng ngùng, đương nhiên cũng chỉ là trong nháy mắt, cô nhướng mày : “Đi thôi, bố cần chào hỏi nữa.”

 

Lục Trường Phong xem thời gian, buổi chiều qua cũng thể.

 

Hơn nữa một ít đồ vật đang xách trong tay, lúc Chu gia cũng thích hợp: “Vậy thôi, chúng ngoài một chuyến .”

 

Lục Trường Phong còn đặc biệt mượn một chiếc xe từ đơn vị, đưa Chu Triều Dương đến lăng viên.

 

Chu Triều Dương còn kinh ngạc, con đường càng càng hẻo lánh, còn tùng bách xanh biếc hai bên đường, nơi cô vẫn thường xuyên đến.

 

Bởi vì mỗi năm tiết Thanh minh, trường học sẽ tổ chức dâng hoa cho các hùng liệt sĩ.

 

Cho nên cô phía chính là Lăng viên Liệt sĩ!

 

Rõ ràng bọn họ lĩnh giấy đăng ký kết hôn, chạy đến Lăng viên Liệt sĩ.

 

Lúc sắp đến cửa lớn lăng viên, Lục Trường Phong dừng xe ở một bên: “Triều Dương, nghĩ chúng sắp kết hôn , cũng nên nhận lời chúc phúc của bọn họ, đúng ?”

 

Chu Triều Dương trong nháy mắt , đầu ngoài cửa sổ.

 

Nguyên lai, Lục Trường Phong là đưa cô đến tế bái bố ruột của cô.

 

Thế nhưng cô cũng , thì cần đối mặt với hiện thực bọn họ đều còn nữa, thì thể giả vờ , kỳ thật cô là một đứa nhỏ bố .

 

Không , cô liền vĩnh viễn thể là tiểu công chúa của Chu gia.

 

Ban đầu Chu Nam Quang và Chung Văn Thanh cũng đưa cô đến, nhưng cô đến.

 

Lục Trường Phong đưa tay nắm lấy vai Chu Triều Dương, ép cô xoay đối mặt với , ánh mắt dịu dàng cô: “ cô đang sợ hãi điều gì, hôm qua Chu Chú cũng đến tìm , bọn họ hy vọng cô đến. Chu Chú mặc kệ thế nào, cô vĩnh viễn đều là con gái út của Chu gia.”

 

“Triều Dương, sợ, bọn họ đều yêu thương cô, bao gồm cả bố ruột của cô, cô kết hôn , bọn họ nhất định sẽ vui. Mà , cũng nên kính bọn họ một chén rượu, cảm ơn bọn họ sinh cô khả ái như thế, đồng thời cũng cho bọn họ , từ nay về đời sẽ thêm một yêu cô, để bọn họ yên tâm.”

 

--------------------

 

 

Loading...