Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 539: Sắp kết hôn rồi!
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:45:48
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh thấy chiếc vòng vàng thô kệch , cũng ngây .
Trang sức bây giờ, hoa văn kiểu dáng đều đơn giản, hơn nữa cũng chỉ mới hai năm nay bắt đầu thịnh hành việc mua chút đồ vàng khi kết hôn.
Còn chiếc vòng mắt , đại khái rộng một centimet, bên điêu khắc một vòng hoa văn là hoa gì, qua thấy nặng trịch, vàng ch.óe.
Thịnh An Ninh đ.á.n.h giá một chút, nếu chiếc vòng là vàng đặc, dự đoán nặng bảy tám mươi gram.
Ngay cả về , loại vòng vàng thô nặng như thế , thông thường đều là dùng quà mừng thọ cho các bà lão lớn tuổi, còn bình thường đều đeo vòng năm mươi gram, với kiểu dáng tinh xảo.
Không chỉ Thịnh An Ninh ngây , những khác cũng nhất thời nên gì.
Chỉ Chu Triều Dương đột nhiên thốt một câu: “Cái vòng lớn như nhất định đắt tiền nhỉ.”
Khóe miệng Lục Trường Phong ngậm ý , đẩy chiếc vòng đến mặt Chu Triều Dương: “ cũng nên mua quà gì cho em, nhà cũng đồ vật gia truyền gì để tặng em, cho nên mua cái .”
Chu Triều Dương chút bối rối: “Cái cũng quá... quý giá .”
Hơn nữa còn một chút ít mắt lắm.
Chu Hồng Vân liếc mắt Chung Văn Thanh một cái, bật : “Được , Triều Dương, tặng con thì con cứ nhận , dù cũng là một món đồ, thể để cho con cái của hai đứa. Hơn nữa, Trường Phong lòng , món đồ mua .”
Lục Trường Phong gật đầu: “ , nhận , cũng mua đồ, cũng em thích .”
Chu Triều Dương nhếch miệng : “Rất , thích.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Tiếp theo, một nhà thảo luận chi tiết về chuyện kết hôn. Lục Trường Phong nhà ở đây, Chu Nam Quang và Chung Văn Thanh liền quyền phụ trách.
Cũng may hiện tại kết hôn vẫn còn đơn giản, cùng ăn một bữa cơm, coi như chứng kiến hai kết hôn.
Sau bữa cơm, Chung Văn Thanh bảo Chu Triều Dương tiễn Lục Trường Phong cửa.
Hai khỏi cửa, lời Chu Triều Dương kìm nén trong lòng cả đêm cuối cùng cũng hỏi : “Anh sớm ở Tạng khu đó là ?”
Lục Trường Phong dừng bước chân, Chu Triều Dương: “Trước đây chỉ cảm thấy quen thuộc, khi trở về Ma Đô, một hôm bỗng nhiên nhớ chuyện xảy trong một tháng đó, đó cũng luôn nhớ tới chuyện ở Tạng khu.”
Lúc mới nhớ , từ chối hồi ức, thậm chí nhớ bất kỳ chi tiết nào, dù thì một đại nam hài đuổi theo một cô gái nhỏ gọi là chị, cảnh tượng đó khiến chính cũng cảm thấy lạnh mà run.
Thế nhưng càng , những hình ảnh đó cố tình cứ chui trong đầu, ngừng lóe lên mắt.
Cuối cùng, khi thể nhớ rõ từng chút một những chuyện xảy khi ở cùng Chu Triều Dương, cũng hiểu , tại quấn quýt lấy Chu Triều Dương, bởi vì cô sức sống và sự tươi trẻ mà từng .
Còn luồng sinh lực như ánh dương ban mai đó, khiến tự chủ mà tới gần.
Anh tham luyến sự của cô , cho nên mới bám lấy cô .
Cũng vì thế mà khi khôi phục trí nhớ, luôn cảm thấy đ.á.n.h mất một thứ quan trọng.
Sau , mỗi đêm khó khăn, chỉ trỏ, đều nhấm nháp tháng ngày ở cùng Triều Dương, đó là khoảnh khắc ấm áp nhất trong đời .
Mãi đến , vô tình nghĩ tới chiến sĩ trẻ tuổi dơ hề hề cứu ở Tạng khu, mà vẫn luôn tưởng là một đại nam hài.
Thế nhưng đôi mắt đó, trùng khớp với đôi mắt của Triều Dương trong ký ức .
Anh liền tìm điều tra, kết quả phát hiện, thời gian thương, Triều Dương và ở cùng một doanh trại.
Cho nên, cô thì là ai?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-539-sap-ket-hon-roi.html.]
Có lẽ nhớ quá nhiều, tình cảm nảy sinh từ lúc nào?
Chính Lục Trường Phong cũng rõ.
Chu Triều Dương hừ một tiếng, đầu sang một bên: “Người đều ơn cứu mạng, lấy báo đáp, còn cứu hai lận, cho nên, vì chuyện , mới kết hôn với ?”
Lục Trường Phong bật : “Không , đến mức đó. Vừa những lời mặt Chu chú và thím đều là lời thật lòng, từng nghĩ đến chuyện rời .”
Chu Thời Huân cũng gieo gai lòng , rằng Tống Tu Ngôn đối xử với Chu Triều Dương thật , thật , khiến cảm thấy khó chịu.
Kết quả là Tống Tu Ngôn còn tìm đến tận cửa, khiến cảm giác nguy cơ sâu sắc. Nếu Chu Triều Dương gả cho Tống Tu Ngôn, thể mà chúc phúc ?
Hình như là thể.
Điều đó chẳng khác nào cướp tia sáng duy nhất, một chút ít ấm áp trong cuộc đời , chắc chắn .
Cho nên, dù Chu Triều Dương đến tìm , thể cũng sẽ tìm Triều Dương.
Chu Triều Dương bĩu môi thật mạnh, vui vẻ gì mà nhanh về phía , miệng còn lẩm bẩm: “Lục Trường Phong, hãy trân trọng , nếu , chính là phận ế vợ đấy.”
Lục Trường Phong nhịn mỉm , đuổi kịp bước chân của Chu Triều Dương: “Triều Dương, cảm ơn em.”
Đó là lời cảm ơn xuất phát từ nội tâm, nhờ em mà cuối cùng cũng nơi để về.
Chu Triều Dương liếc xéo một cái, kiêu ngạo hừ nhẹ, nhưng bước chân chậm ít, kề bên chầm chậm ngoài, còn bảo Lục Trường Phong rõ xem tại nhớ đến cô.
Hai một mạch từ đại viện ngoài, gặp ít .
Người trong viện cũng đều Chu Triều Dương sắp kết hôn, hiện tại thấy Triều Dương và một đàn ông kề bên , đoán rằng đây chính là đối tượng của Triều Dương.
Cũng nhận Lục Trường Phong, dù Lục Trường Phong cũng từng ở Chu gia một tháng, ngốc nghếch chạy khắp nơi trong viện, vẫn ít từng gặp.
Trong lúc kinh ngạc, họ còn cảm thấy vận may của Chu Triều Dương tệ, tương đương với việc nhặt về một đối tượng.
Chứ thì, với cái tính tình của Chu Triều Dương, mấy đàn ông chịu đựng nổi?
...
Tống Tu Ngôn hôn lễ của Chu Triều Dương định ngày hai mươi tám tháng chín, lẳng lặng ở trong sân, mặt trăng bầu trời, cũng đang suy nghĩ gì.
Tống Bà nội cháu trai nặng lòng, thích nhiều năm như , cũng buông là thể buông xuống . Bà cùng Tống Tu Ngôn trong sân, cùng mặt trăng: “Chỉ vài ngày nữa là đến Trung thu , bố con hẳn là sẽ trở về, con nghỉ ngơi ?”
Tống Tu Ngôn lắc đầu: “Vẫn nữa, Bà nội, bà đang lo lắng cho con ? Con .”
Tống Bà nội thở dài: “Đứa nhỏ ngốc, Bà nội còn hiểu rõ con ? Con là một đứa trẻ , trọng tình trọng nghĩa, nhưng nhân thế như ý tám chín phần. Không còn Triều Dương, còn sẽ vầng ráng chiều đang đợi con.”
“Bà nội Triều Dương , mà là con bé sắp kết hôn , thì là con thể nhớ nhung nữa.”
Tống Tu Ngôn một cái: “Bà nội, yên tâm, con yếu ớt như . Hơn nữa con cũng sẽ chuyện phá hoại tình cảm của khác. Vừa con chỉ đang suy nghĩ, vài chuyện vài , con gặp sớm là của con.”
Đều bằng xuất hiện vặn.
Tống Bà nội đồng ý: “Cho nên, chúng thể suy nghĩ quẩn quanh, đừng để Bà nội lo lắng.”
Tống Tu Ngôn nắm tay Tống Bà nội: “Yên tâm, con . Vừa con còn đang suy nghĩ, Triều Dương sắp kết hôn, con chuẩn cho họ một phần quà cưới!”
--------------------