Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 534: CÓ DUYÊN KHÔNG PHẬN

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:45:43
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1VsSUlWv3u

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh mắng Lục Trường Phong là lưu tình một chút nào, còn trôi chảy.

 

Chu Thời Huân đau đầu, dậy lấy miếng dưa hấu của Thịnh An Ninh: “Đi rửa mặt nghỉ ngơi , đây là chuyện giữa Triều Dương và Lục Trường Phong, cứ để bọn họ tự giải quyết. Em tin Triều Dương, con bé năng lực giải quyết chuyện .”

 

Thịnh An Ninh Chu Triều Dương nhất định thể xử lý cảm tình của , nhưng về mặt tình cảm thì nhịn lo lắng, thở dài: “ chính là Triều Dương khó chịu, Triều Dương , nên mỗi ngày đều vui vẻ, hạnh phúc.”

 

Chu Thời Huân thêm gì nữa, chỉ kéo Thịnh An Ninh rửa mặt, dỗ cô nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn đến trường đăng ký nhập học.

 

...

 

Chu Triều Dương là một Cô gái giấu chuyện trong lòng, vì Lục Trường Phong nhiều chuyện như , thì hỏi cho rõ ràng, ít nhất cũng xin trực tiếp.

 

Nhịn cả đêm, ngày hôm cô trực tiếp đến đơn vị của Lục Trường Phong.

 

Lúc chuẩn tìm hỏi Lục Trường Phong ở công thất nào, cô thấy hai đang ở mặt bên tòa nhà văn phòng chuyện, nội dung cuộc trò chuyện đúng là về Lục Trường Phong.

 

Chu Triều Dương chậm bước chân, tò mò lắng .

 

“Thật ngờ, Lục Trường Phong xin tuyến đầu, mới từ tiền tuyến trở về , nếu tuyến đầu, cấp nhất định sẽ phê duyệt.”

 

phê duyệt , bởi vì Lục Trường Phong năng lực mạnh.”

 

“Haizz, thì bội phục , cũng , nhưng mà đứa nhỏ ở nhà còn nhỏ, dũng khí xin.”

 

xin , thể cùng Lục Trường Phong sóng vai tác chiến, là mộng tưởng của từ đến nay.”

 

Hai chuyện chút nhiệt huyết sôi trào, trong giọng cũng là sự sùng bái đối với Lục Trường Phong.

 

Chu Triều Dương cảm giác như là một chậu nước lạnh dội từ đầu xuống, một trận thấu tim lạnh.

 

Lục Trường Phong nhanh như xin tuyến đầu, là vì trốn cô?

 

Trong lòng đột nhiên dâng lên vị đắng chát, cũng còn tâm tình gặp Lục Trường Phong, chuẩn rời .

 

vặn gặp Lục Trường Phong đang đến công thất.

 

Lục Trường Phong ngẩn một chút, Chu Triều Dương vẻ thất hồn lạc phách, về phía cô, hỏi một câu: “Cô ? Đến từ lúc nào? Muốn tìm ai.”

 

Chu Triều Dương chớp chớp mắt, thở một , gặp thì dứt khoát hỏi cho rõ ràng, cô cũng sống cái ngày cứ đoán tới đoán lui nữa.

 

Ngẩng đầu Lục Trường Phong: “Tại giúp , đòi bộ tài sản của Lục gia?”

 

Lục Trường Phong nhíu mày một cái: “Những thứ vốn dĩ là của cô.”

 

Chu Triều Dương lắc đầu: “ và Lục gia, bất quá chính là bởi vì cùng huyết thống, nhưng nửa điểm tình cảm, càng ở chung một ngày nào, bọn họ chia cho một điểm nào cũng là hợp tình hợp lý, nhưng tốn nhiều chuyện như , lấy hết tất cả cho , tại ?”

 

Lục Trường Phong vẫn tĩnh táo: “Bởi vì Lục Kiến Sâm bọn sợ cho cô tài sản, sẽ tay sát hại cô, như , bằng trực tiếp ở trong tay cô, sẽ ai quan tâm nữa.”

 

Chu Triều Dương lạnh: “Mang ngọc tội, cũng hiểu, cảm thấy ở trong tay , những đó sẽ động tâm tư nào ? Vậy vạn nhất gặp nguy hiểm thì ?”

 

Lục Trường Phong chắc chắn lắc đầu: “Sẽ , còn Chu gia bảo vệ cô.”

 

Chu Triều Dương hung hăng liếc mắt một cái Lục Trường Phong: “Vậy thích ?”

 

Một cú đ.á.n.h thẳng mặt khiến Lục Trường Phong chút đỡ nổi, phủ nhận, nhưng đối diện với đôi mắt trong suốt sáng ngời của Chu Triều Dương, thể nào khỏi miệng.

 

nếu thừa nhận, lấy cái gì để thích cô?

 

Im lặng trọn vẹn hơn mười giây, mới nhàn nhạt một câu: “Là để cảm ơn cô, cô đừng suy nghĩ nhiều, còn sớm nữa, cô mau trở về .”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-534-co-duyen-khong-phan.html.]

Chu Triều Dương đột nhiên đỏ vành mắt, c.h.ế.t dí chằm chằm mắt Lục Trường Phong, c.ắ.n răng ném xuống hai chữ: “Nhu nhược!”

 

Sau đó nặng nề va vai Lục Trường Phong một cái rời .

 

Lục Trường Phong giật giật khóe mắt, gọi Chu Triều Dương , nhưng cuối cùng chỉ mím môi, Chu Triều Dương chạy xa, im lặng về văn phòng.

 

Suốt một ngày , Chu Triều Dương đều tâm thần bất an, nghĩ đến vẻ mặt của Lục Trường Phong là cô tức c.h.ế.t .

 

là một cục đá thối cứng thối.

 

Mãi cho đến khi tan ca, tâm tình cô vẫn , cô thu dọn đồ đạc, uể oải đến nhà để xe.

 

Tống Tu Ngôn ngay cạnh chiếc xe đạp của Chu Triều Dương, Chu Triều Dương cúi đầu tới một cách buồn bã, thậm chí còn phát hiện một sống lớn như đang mặt.

 

Anh đưa tay dùng ngón tay đội lên đỉnh đầu cô: “Cúi đầu nữa là đầu rớt xuống đất luôn đấy, như quả cà sương đ.á.n.h thế , ai bắt nạt cô ?”

 

Chu Triều Dương chuyện, vẫn lặng lẽ cúi đầu móc chìa khóa.

 

Tống Tu Ngôn kéo cánh tay cô, lôi cô sang một bên, nhưng dù cũng đang ở trong đơn vị, lập tức buông tay lùi hai bước, khoanh tay Chu Triều Dương: “Chu Tiểu Tứ, bây giờ cô đúng là tiền đồ , thật đưa cho cô một cái gương để cô tự soi , đáng ? Cô xem cô đáng ?”

 

Chu Triều Dương hừ một tiếng: “Sao đáng, thích, quản ?”

 

Tống Tu Ngôn tức đến bật : “Chu Tiểu Tứ, là vì cho cô, , chuyện lớn gì , một cái, mời cô ăn ngon.”

 

Chu Triều Dương : “Không ăn, về nhà.”

 

Tống Tu Ngôn bất đắc dĩ: “Được, đưa cô về nhà, sợ cô trong trạng thái , nhỡ đường chuyện gì, cũng tiện giao đãi với gia đình cô.”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Chu Triều Dương vẫn lên tiếng, mở khóa xe, đẩy xe .

 

Tống Tu Ngôn cứ thế theo Chu Triều Dương suốt dọc đường, cũng gì nhiều.

 

Mãi cho đến khi nhanh đến cổng đại viện, Tống Tu Ngôn mới một câu: “Tiểu Tứ, vẫn mà? Cô từ bỏ ? Tuy đơn xin phê duyệt, nhưng cũng đợi ngày mười một.”

 

Chu Triều Dương ghét nhất khác gọi là Chu Tiểu Tứ, lúc cô cũng để ý, dừng xe Tống Tu Ngôn: “Anh ý tứ gì?”

 

Tống Tu Ngôn cũng xuống xe theo, tủm tỉm Chu Triều Dương: “Tiểu Tứ, hy vọng cô thể hạnh phúc, nếu tuyệt đối sẽ đ.á.n.h Lục Trường Phong một trận.”

 

, , nếu đ.á.n.h Lục Trường Phong, Chu Triều Dương sẽ đau lòng, thậm chí sẽ cả một đời để ý tới .

 

Anh thấy cục diện như , bằng thành .

 

Có thể Chu Triều Dương hạnh phúc, nghĩ cũng là vui vẻ.

 

Chu Triều Dương bỗng chốc bật , đưa tay đ.ấ.m vai Tống Tu Ngôn một cái: “ chúng em nhất, nhất định sẽ về phía . Được , bây giờ nữa, cũng mau trở về , nếu Tống nãi nãi sẽ lo lắng.”

 

Tống Tu Ngôn gật đầu: “Được, cô về , cũng trở về.”

 

Nhìn Chu Triều Dương đạp xe đại viện, Tống Tu Ngôn tại chỗ một hồi, đạp xe trở về đơn vị, thẳng đến ký túc xá của Lục Trường Phong.

 

Vừa gặp Lục Trường Phong đang bưng chậu rửa mặt từ phòng nước , Tống Tu Ngôn hai lời, lên cho Lục Trường Phong một quyền.

 

Lục Trường Phong kịp phản ứng, chịu một quyền đau điếng, ném chậu rửa mặt xuống và đ.á.n.h với Tống Tu Ngôn.

 

Hai đều ở cái tuổi huyết khí phương cương, thủ đều tệ, đều đối phương mắt, cho nên xuống tay đều hề lưu tình.

 

Tống Tu Ngôn vẫn là xảo quyệt hơn một chút, đ.á.n.h mặt Lục Trường Phong, nhưng mặt ăn vài quyền.

 

--------------------

 

 

Loading...