Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 530: Nhiệm vụ mới
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:45:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục Trường Phong luôn cảm thấy Chu Thời Huân điều gì đó , nhưng vì đang gấp gáp đến bộ phận báo danh, vội vã để một câu: “Giữa trưa, cùng căn tin ăn cơm.”
Chu Thời Huân tự nhiên ý kiến: “Được, mười hai giờ gặp ở căn tin.”
Không ngờ hai gặp ở căn tin, đụng Tống Tu Ngôn đang xách hộp cơm ngoài.
Bọn vẫn cùng thuộc về một hệ thống, chỉ là bộ phận mỗi phụ trách giống , đây cũng là nguyên nhân vì Tống Tu Ngôn Lục Trường Phong trở về ngay từ đầu.
Lục Trường Phong bởi vì cái gì cũng , cho nên thản nhiên chào hỏi Tống Tu Ngôn: “Sáng sớm còn nhắc đến đấy, cùng ăn cơm ?”
Tống Tu Ngôn cũng là ngụy trang cảm xúc, : “Hôm nay , còn chút chuyện, đợi rảnh rỗi cùng uống rượu.”
Sau đó vỗ vỗ vai Lục Trường Phong, vội vàng rời .
Lục Trường Phong vẫn chút hiểu đầu đuôi: “Anh ăn cơm, đây là ?”
Chu Thời Huân biểu cảm chút cao thâm khó đoán, chằm chằm bóng lưng Tống Tu Ngôn rời một hồi, mới mở miệng: “Hôm nay Chu Tam, căn tin thịt kho tàu, đưa thịt kho tàu cho Triều Dương.”
Lục Trường Phong gật gật đầu, nhưng đột nhiên cảm thấy phù hợp: “Đưa sườn kho tàu cho Chu Triều Dương?”
Chu Thời Huân khẽ gật đầu: “Ừm, Triều Dương thích ăn, Tống Tu Ngôn mỗi ngày giữa trưa đều đổi kiểu dáng đưa đồ ăn cho cô , dù cũng cùng lớn lên từ nhỏ, tình cảm vẫn .”
Lục Trường Phong chút đau răng, biểu cảm cũng trở nên quỷ dị, liếc mắt một cái Chu Thời Huân thật sâu: “Anh bây giờ cũng thật giỏi.”
Sau đó trực tiếp rời , cơm cũng cùng Chu Thời Huân cùng ăn.
Người thành thật ít lời, bây giờ biến thành cái dạng gì.
Chu Thời Huân cũng đuổi theo, thẳng đến cửa sổ lấy cơm ăn, trong lòng suy nghĩ, cũng coi như là thành chuyện Thịnh An Ninh .
Thịnh An Ninh nếu là đàn ông nhà dùng tâm cơ như thế thành nhiệm vụ, cô chắc chắn sẽ c.h.ế.t ở giường.
Chỉ là cô sáng sớm thức dậy cũng bận, một thời gian thấy Lâm Uyển Âm mang theo Đa Đa tới, Thịnh An Ninh khỏe mạnh, cũng kích động thôi: “Hôm đó Thời Huân qua với một tiếng, bảo đừng sốt ruột. vẫn luôn tới, nhưng trường học bận rộn công tác chiêu sinh, còn chuyện tân sinh năm nay nhập học, họp hành chẳng phân biệt ngày đêm, bố con ở Ma Đô đến .”
Thịnh An Ninh đều thể lý giải, hiện tại cửa quá bất tiện, đặc biệt là còn mang theo một đứa nhỏ, quan trọng nhất là, Lâm Uyển Âm sẽ cưỡi xe đạp.
Ban ngày khi giao thông công cộng, cô mang theo Đa Đa , buổi tối tan ca, cô tổng thể ôm Đa Đa bộ tới.
“Hắc hắc, đây lắm , còn qua , nhưng là ba đứa nhỏ, thật sự mang qua .”
Lâm Uyển Âm nhịn cảm thán một tiếng, bà ngược thấy con gái tỉnh , hiện tại xác định con gái quả thật vấn đề gì, nhỏ giọng : “ thấy con hiện tại tinh thần như , khẳng định cũng vấn đề gì, cái Thịnh An Ninh nguyên lai , chỉ sợ là rốt cuộc cũng trở .”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh An Ninh cũng cân nhắc qua vấn đề , nguyên bản bọn là hoán đổi thể, nhưng là một thể t.ử vong, khẳng định cũng một linh hồn theo đó biến mất.
Nguyên Chủ một chuyến trở về, chỉ sợ chính là bởi vì biến mất, cho nên cam lòng, cho nên trở về xem.
Lâm Uyển Âm duy nhất tiếc nuối là: “Thật đáng tiếc a, An Ninh nhà chúng nguyên lai bao, chính là đáng tiếc.”
Thịnh An Ninh vui vẻ: “Khó trách đều , cùng tên sẽ xuyên qua, bộ dáng tương tự sẽ xuyên qua, đây là nỗ lực thực hiện thể nghiệm một phen, bất quá cảm thấy vẫn là học nhiều kỹ năng, còn may xuyên qua đến niên đại , nếu là xuyên qua đến cổ đại, ngân lượng hoán đổi, trồng trọt, chẳng lẽ sống sờ sờ c.h.ế.t đói?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-530-nhiem-vu-moi.html.]
Cô tổng thể đến cổ đại cũng học bá, cái đó khẳng định hiện thực, cô cổ văn kém, chữ bằng b.út lông , thơ ca từng học thuộc lòng cũng nhớ mấy bài.
Lâm Uyển Âm dở dở : “Con nghĩ xa thật đấy, bất quá mấy hôm con gửi cho một phong thơ, cuối cùng cũng coi như giống một , thêm hai dòng chữ, là ở bên đó thành lập một công ty thương mại, chuyên môn thương mại với Hương Cảng, còn là công ty tư nhân đầu tiên đăng ký nữa chứ.”
Nói nhịn lên.
Thịnh An Ninh Thịnh Thừa An cũng tệ , vốn dĩ là thiên tài kinh doanh, là tính cách khéo léo, trong cái niên đại chắc chắn thể ăn .
Hơn nữa, cái niên đại , đối với đàn ông hữu hảo hơn nhiều. Mặc dù khẩu hiệu hô hào phụ nữ cũng thể gánh nửa bầu trời, nhưng nữ nhân thể ngoài việc, vẫn còn ít.
Ví dụ như đây cô ở Long Bắc thị đó, nữ nhân một chút địa vị cũng , ăn cơm cũng thể lên bàn, ngày ngày hầu hạ đàn ông con cái, chính là một giúp việc miễn phí.
Nghĩ đến cái gì, liền nhịn thầm đ.á.n.h giá với Lâm Uyển Âm.
Bốn đứa nhỏ ở bên ngoài chơi điên cuồng, An An kéo Đa Đa, gọi nhỏ, liền vẫn gọi Tiểu Đậu Đậu, Tiểu Đậu Đậu, bắt Tiểu Đậu Đậu đào giun đất cùng cô bé.
Cậu nhỏ , cô bé liền từ phía ôm ngang eo nhỏ lên, hì hục hì hục ôm chạy.
Đa Đa sợ đến dám cử động loạn xạ, c.ắ.n c.h.ặ.t môi , chỉ sợ An An cao hứng, ném bé trong lu nước.
Chu Chu ở một bên, xách cái xẻng nhỏ của An An đuổi theo. Chỉ Mặc Mặc, phản ứng chậm, tại chỗ ngơ ngẩn An An ôm Đa Đa chạy khắp sân.
Lâm Uyển Âm và Đa Đa ăn buổi trưa xong liền vội vàng rời , buổi chiều trường học còn một cuộc họp.
Thịnh An Ninh nhân lúc bọn nhỏ ngủ say, dịch một ít bản thảo tiếng Anh tích góp , nghĩ đến quan hệ của Chu Loan Thành và Mộ Tiểu Vãn, cùng với Lục Trường Phong và Chu Triều Dương, Tống Tu Ngôn ba , gãi gãi đầu, phiền phức.
...
Tống Tu Ngôn đưa sườn heo kho tàu cho Chu Triều Dương, nhưng hề nhắc đến chuyện của Lục Trường Phong, Chu Triều Dương ăn sườn, đột nhiên một câu: “Bà nội gần đây thể , nếu sườn bà còn ăn ngon hơn.”
Chu Triều Dương “” một tiếng: “Tống Nãi Nãi ? Chỗ nào thoải mái, khẩn yếu ?”
Tống Tu Ngôn buồn bã thở dài một : “Người tuổi tác lớn, các loại tật bệnh liền nhiều lên, chính là nghiêm trọng hơn một chút.”
Chu Triều Dương vẫn thích Tống Nãi Nãi, Kinh kịch hát , cũng từ thiện dễ .
“Vậy đợi nghỉ ngơi, xem Tống Nãi Nãi. Tống Tu Ngôn, , Bà nội lớn tuổi như , chuyện gì bà lo lắng nhất, chẳng lẽ ?”
Chu Triều Dương nhất phó vẻ hận sắt thành thép Tống Tu Ngôn: “Bà nội cứ nhớ mãi hôn sự của . Anh lớn tuổi như , mau tìm một cô gái kết hôn , để Bà nội cũng yên lòng.”
Biểu cảm của Tống Tu Ngôn cứng đờ một chút, dò hỏi: “Nếu như kết hôn, liền thể đến đưa sườn cho cô, cũng thể đưa cái khác ăn cho cô nữa. Dù chúng cũng tránh hiềm nghi.”
Chu Triều Dương vội vàng gật đầu: “Đây là điều , chúng là em, nhất định sẽ thông cảm cho . Hơn nữa đợi kết hôn, sẽ lì xì cho một phong bao lớn.”
Tống Tu Ngôn rũ mắt hề chuyện nữa. Chu Triều Dương cô thông minh, cô từ đến nay cái gì cũng . Trong lòng cô một ranh giới, phân minh rõ ràng.
--------------------