Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 524: Ít sinh con, trồng nhiều cây.

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:44:10
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Ngón tay Chu Loan Thành đè c.h.ặ.t động đậy , giữa những thở thể ngửi thấy mùi bột xà phòng nhàn nhạt , giống như cơn gió thổi qua sơn cốc, lạnh lẽo và tươi mát.

 

Điều đó khiến lập tức đỏ mặt, chuyện cũng lắp bắp: “Không, nghĩ gì cả.”

 

Chu Loan Thành sắc mặt nghiêm túc, nhưng giọng điệu ôn hòa: “Mộ Tiểu Vãn, v.ũ k.h.í trong tay một , thể biến thành lợi khí chính nghĩa, trừ cường phò nhược. trong tay một , sẽ biến thành hung khí cực đoan, bất kể hậu quả mà hủy hoại khác cũng như hủy hoại chính .”

 

nuốt nước miếng: “ , nghĩ gì cả.”

 

Chu Loan Thành đổi sang cách khác: “Vậy cô cho , cô nhấn cò s.ú.n.g khoảnh khắc đó, cô nghĩ đến ai? Cô cảm thấy là ai đối diện cô?”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

lập tức , c.ắ.n c.h.ặ.t môi , im lặng chằm chằm phía , trả lời lời Chu Loan Thành, cũng thèm để ý đến .

 

Chu Loan Thành cắt chốt an , kéo tay , bảo buông tay, gỡ xuống khẩu s.ú.n.g trong tay : “Nếu thật sự thích, chúng đổi thời gian khác đến, giờ mặt trời lên nóng, dẫn cô dạo trong núi.”

 

còn hiểu là chuyện gì thế nào, theo Chu Loan Thành khỏi trường b.ắ.n, men theo đường nhỏ hướng lên núi.

 

Càng leo càng bực bội: “Sao hảo hảo mà bắt đầu leo núi ? sợ nóng, còn mang theo nón rơm mà.”

 

Chu Loan Thành : “Vài ngày nữa còn dẫn cô đến, lực giật của s.ú.n.g lớn, bây giờ cô cảm giác, tối về là vai sẽ đau, cho nên hôm nay tới đây thôi.”

 

cảm thấy khoảnh khắc viên đạn khỏi nòng s.ú.n.g, chấn động khiến vai đau, nhưng tin lời Chu Loan Thành , khẳng định vẫn là vì thất thần?

 

Trong lòng lặp lặp nghĩ nghĩ lời Chu Loan Thành, dứt khoát ngậm miệng .

 

Chu Loan Thành ung dung , với : “Đi lên chút nữa, một mảnh rừng cây ăn quả dại, giờ chắc vẫn còn táo dại, muộn hơn chút nữa thì quả óc ch.ó và táo đỏ.”

 

thuận theo phương hướng Chu Loan Thành chỉ qua: “Sao Kinh Thị còn chỗ như ?”

 

Nếu , còn cần chạy khắp nơi trộm trái cây, đến bên hái xong .

 

Chu Loan Thành : “Bên là khu cấm, bình thường đến , hơn nữa chỉ một đường từ trường b.ắ.n qua.”

 

bĩu môi: “Nếu đến hái quả óc ch.ó táo đỏ, còn thể đến ?”

 

Chu Loan Thành gật đầu: “Có thể, đến lúc đó dẫn cô đến.”

 

Nói xong đột nhiên liền đổi đề tài: “ nhớ cô xuống nông thôn lúc ở Lĩnh Nam Hồng Tinh công xã, cách Trương Bắc xa, bên cũng nhiều đất trồng quả óc ch.ó.”

 

cũng nghĩ nhiều: “ cũng , chỉ ở điểm thanh niên trí thức đợi đến một năm, bởi vì nguyên nhân sức khỏe, liền trở về thành.”

 

Chu Loan Thành thoáng qua Mộ Tiểu Vãn, tuy rằng gầy, nhưng sắc mặt hồng nhuận, vô cùng sức sống, như là lơ đãng hỏi một câu: “Vì sức khỏe , hợp thủy thổ?”

 

há miệng, ừ một tiếng. , là bởi vì những bắt nạt, nghi ngờ trộm đồ, lục soát thành thì bắt giữa mùa đông múc nước sông, còn đặt chướng ngại vật bên bờ sông, khiến lăn xuống sông suýt c.h.ế.t đuối.

 

May mà mạng lớn, c.h.ế.t mắc bệnh nền, sốt cao vài ngày dứt, thì vẫn ho khan suốt, cứ như một con quỷ lao phổi.

 

Lại việc, sức khỏe , ai cũng sợ c.h.ế.t ở bên đó.

 

Vẫn là bí thư chi bộ thôn động lòng trắc ẩn, chủ yếu cũng là lén lút nhét cho bí thư chi bộ thôn một chiếc đồng hồ đeo tay Mai Hoa, đó mới để bệnh thoái về thành.

 

Loại chuyện , .

 

Chu Loan Thành tự nhiên thể chú ý tới khoảnh khắc hoảng hốt đó của , vấn đề hẳn là xảy ở chỗ . Dù từ điều tra của , Mộ Tiểu Vãn lâu khi trở về thành, liền theo một bạn của Mộ Lão học tập, mà chính cô cũng ở Kinh Thị lăn lộn như cá gặp nước, vô cùng tự tại, ngay cả đám thích cũng bó tay với cô .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-524-it-sinh-con-trong-nhieu-cay.html.]

 

Cho nên vấn đề hẳn là ở chỗ điều tra chuyện xảy trong thời gian ở Công xã Hồng Tinh Lĩnh Nam.

 

Đã Mộ Tiểu Vãn , cũng hề truy hỏi nữa.

 

...

 

Thịnh An Ninh ở nhà trông con đợi Mộ Tiểu Vãn trở về, chỉ hỏi xem trường b.ắ.n vui . Vẫn đợi cho đến khi An An và bọn trẻ ngủ trưa dậy, Chu Loan Thành và Mộ Tiểu Vãn mới trở về.

 

Mộ Tiểu Vãn trông vui vẻ, trong túi xách đeo chéo chứa đầy táo dại và nho dại, cô bé gọi Thịnh An Ninh: “Cái táo dại hương vị ăn ngon lắm, đầu chúng mang cái giỏ , hái thêm một ít về thể kẹo da trái cây.”

 

Thịnh An Ninh kinh ngạc Mộ Tiểu Vãn lấy một đống táo dại và cả nho dại: “Các cô dã ngoại ?”

 

Mộ Tiểu Vãn gãi đầu: “Không , b.ắ.n bia xong việc gì, bọn dạo quanh ngọn núi gần đó một chút.”

 

Thịnh An Ninh ngại Chu Loan Thành ở bên cạnh tiện bát quái, cô cầm lấy một quả táo dại, lau qua loa, c.ắ.n một miếng, Chu Loan Thành, Mộ Tiểu Vãn, như , mà vẫn chuyện gì xảy ?

 

Cứ chuyện b.ắ.n s.ú.n.g , quá trình dạy và học , là thể xảy nhiều chuyện mờ ám .

 

Ví dụ, Chu Loan Thành từ phía đến sửa tư thế cầm s.ú.n.g của Mộ Tiểu Vãn một chút, chẳng dựa gần ? Cứ như , chẳng thể hô hấp lẫn quấn quýt, bầu khí trở nên mờ ám, tim đập gia tốc, đó kìm lòng đậu một cái chứ?

 

Lại ví dụ, trong quá trình leo núi, đường tương đối khó, Mộ Tiểu Vãn nghĩ qua là trẹo chân một cái sắp ngã, đó Chu Loan Thành ôm eo đỡ lấy, cách lớp quần áo thể cảm thụ nhiệt độ cơ thể lẫn đang lên cao?

 

Thế nào mà hai bình tĩnh như , một chút ít chuyện gì xảy hết ?

 

Thịnh An Ninh c.ắ.n quả táo dại đầy nghi hoặc, trong đầu đủ loại kịch bản đang bay lượn.

 

Chu Loan Thành nghỉ ngơi một hồi, quần áo, .

 

Thịnh An Ninh bảo ba đứa trẻ tìm Cô của cha chơi, cô vội vàng kéo Mộ Tiểu Vãn hỏi cho nhẽ, kết quả là mấy loại cảnh tượng cô giả định đều xuất hiện.

 

“Các cô nhưng thật giữ cách giữ .”

 

Mộ Tiểu Vãn cảm thấy như bình thường: “Chẳng lẽ gì bất đúng ? Chị nhịn xuống, đợi Chu Loan Thành tỏ tình với ? Hôm nay cũng vui vẻ với .”

 

Thịnh An Ninh cũng , nhưng cảm giác của cô sẽ sai, còn về việc Chu Loan Thành đang tính toán điều gì, cô phàm nhân thể đoán thấu tâm tư của Phật t.ử.

 

Buổi tối, Chu Thời Huân trở về, với Thịnh An Ninh rằng ngày mai nghỉ ngơi một ngày.

 

Thịnh An Ninh còn thấy khá kỳ quái: “Anh thế nào nỡ nghỉ ngơi? Có đột nhiên phát hiện, kết hợp việc và nghỉ ngơi khá quan trọng ? Bất quá cũng thể xin nghỉ phép nghỉ ngơi…”

 

“Ngày mai trời âm u.”

 

Chu Thời Huân ngắt lời cô.

 

Thịnh An Ninh chút hiểu: “Ngày mai trời âm u là thể ? Trường Tỏa, bây giờ mê tín đến ? Đi còn xem thời tiết?”

 

Chu Thời Huân bất đắc dĩ: “Ngày mai trời âm u gió, thích hợp b.ắ.n s.ú.n.g, đưa em đến trường b.ắ.n.”

 

Thịnh An Ninh “Ừm” một tiếng sửng sốt, đó “A” một tiếng thét ch.ói tai, vui vẻ nhào về phía Chu Thời Huân…

 

--------------------

 

 

Loading...