Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 507: Khúc Nhạc Đệm Nhỏ
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:43:53
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sự đến của Lạc An Nhiễm, khiến mỗi bàn đều kinh ngạc, nhưng một ai dậy chào đón.
Chu Triều Dương càng trực tiếp hơn, trợn mắt Chu Loan Thành: “Anh hai, dẫn cô đến gì. Trong nhà cơm thừa nha.”
Sợ Chu Loan Thành câu tiếp theo là dẫn Lạc An Nhiễm về ăn cơm.
Mặc dù Chu Triều Dương và Lạc An Nhiễm quan hệ tệ, nhưng Lạc An Nhiễm đàng hoàng, cô thể vì nhà mà đoạn tuyệt sạch sẽ với bạn bè cũ.
Tính tình Chu Triều Dương luôn luôn thẳng thắn, thích chính là thích, lúc thích cũng từ chối vô cùng dứt khoát, cho nên hài lòng việc hai đột nhiên dẫn Lạc An Nhiễm về nhà.
Chung Văn Thanh nguyên bản còn nghĩ nên gọi Lạc An Nhiễm cùng ăn cơm , dù cũng là đứa nhỏ lớn lên, cho dù hết duyên, gia môn thì cũng tiện đuổi ngoài.
Thấy Chu Triều Dương như , bà dứt khoát cũng mở miệng, chỉ Chu Loan Thành.
Chu Loan Thành nhạt một chút: “Không cần, cô ăn , mới gặp ở cửa, cô đến thăm chị dâu.”
Lạc An Nhiễm vội vàng gật đầu, lấy lòng Thịnh An Ninh: “An Ninh, cô bệnh, vẫn đến thăm cô, sợ cô bất tiện, hôm nay lúc ngang qua đại viện, nên nghĩ đến xem thử. Không ngờ gặp Loan Thành ở cửa.”
Thịnh An Ninh “” một tiếng, Chu Loan Thành, thấy vẻ mặt quang minh chính đại và thản nhiên, cô chỉ thể dậy: “Ngược khiến cô bận tâm , nhưng khỏe . Người một nhà chúng đang ăn cơm, cũng là món gì ngon, sẽ giữ cô .”
Lúc chuyện, mặt cô mang theo nụ xa cách khách khí.
Lạc An Nhiễm ngây một chút, véo lòng bàn tay: “Thấy cô khỏe cũng mừng, dù đứa nhỏ còn nhỏ, nếu cô bệnh, bác gái và nhất định vất vả .”
Chu Triều Dương ưa cái giọng điệu của Lạc An Nhiễm: “Người nhà chúng sẽ cảm thấy vất vả , hơn nữa những điều chẳng là nên ?”
Giọng điệu vô cùng nhịn , cảm giác Lạc An Nhiễm mà thêm nữa, tính nóng nảy của cô sẽ nổi lên đ.á.n.h .
Nụ mặt Lạc An Nhiễm giữ nữa, vội vàng một câu quấy rầy , xoay chuẩn rời , nhưng Chu Loan Thành gọi : “Cô quen Mã Bưu ?”
Cơ thể Lạc An Nhiễm run lên một chút: “ đang gì.”
Nói xong mới từ từ xoay : “Mã Bưu là ai? quen, thể hỏi thử khác, đó là tình nghi mà đang tìm ?”
Chu Loan Thành chằm chằm mắt Lạc An Nhiễm, thần sắc bình tĩnh, giống như đang trò chuyện bình thường: “Năm đó, chiếc đồng hồ tặng cô, thật sự là cẩn thận mất ?”
Lạc An Nhiễm chớp chớp mắt, đè nén sự hoảng loạn trong đáy lòng: “Loan Thành, ý gì? Chẳng lẽ nghĩ là cố ý vứt bỏ ? ... thể nghĩ về như chứ?”
Vừa che mặt chạy ngoài.
chuẩn thì trả đũa ngược , đó lóc tủi rời .
Vị trí Thịnh An Ninh vặn thể thấy biểu cảm của Lạc An Nhiễm, cô thấy rõ ràng, lúc Lạc An Nhiễm chuyện, trong mắt lóe lên sự hoảng loạn, nhưng cô rũ mắt dùng lông mi che .
Trong lòng liên tục thốt lên mấy tiếng "Wow", chẳng lẽ trong tay Chu Loan Thành còn nhược điểm của Lạc An Nhiễm ?
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Mà Lạc An Nhiễm và Mã Bưu, Trần Diễm Thanh vẫn còn liên lạc?
Còn nữa, tại lúc Lạc An Nhiễm vứt bỏ chiếc đồng hồ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-507-khuc-nhac-dem-nho.html.]
Một loạt nghi vấn, khiến Thịnh An Ninh cảm thấy cốt truyện ngày càng đặc sắc, đồng thời cũng hiểu rõ một sự kiện, tại lúc g.i.ế.c c.h.ế.t cô còn Chu gia tan rã.
Bởi vì Lạc An Nhiễm cầu mà , cho nên thấy Chu gia .
Vấn đề Thịnh An Ninh nghĩ đến, mấy Chu Triều Dương cũng thể nghĩ đến, chính là Chu Triều Dương giống Thịnh An Ninh phân tích và tiêu hóa trong lòng, cô trực tiếp ném đũa lên, trợn mắt Chu Loan Thành: “Anh hai, lời mới là ý gì? Có Lạc An Nhiễm cũng tham dự sự kiện ?”
Chung Văn Thanh nhíu mày, vẫn còn thể tin , dù cũng là đứa trẻ bà lớn lên: “Thế nào thế? Tiểu Nhiễm là một cô gái khá hiền lành, thể chuyện như ?”
Chu Loan Thành tới ấn Chu Triều Dương xuống: “Em đừng kích động, bên còn chứng cứ, đang tìm. Hơn nữa cũng chỉ là nghi ngờ, như thế, cô chắc chắn sẽ đến nhà nữa. Hơn nữa cũng tìm theo dõi cô .”
Tâm tư còn tinh tế hơn Chu Thời Huân nhiều, chỉ là vẫn luôn chứng cứ nên .
Lần , cơ bản thể xác định chuyện cũng liên quan đến Lạc An Nhiễm, chỉ là dùng kế đ.á.n.h rắn động cỏ, để cô tìm Mã Bưu .
Chu Triều Dương hít thở sâu, cố gắng khuyên đừng tức giận, cuối cùng vẫn , thét ch.ói tai một tiếng: “Cô thể như , hồi nhỏ còn giúp cô đ.á.n.h , cô thể một chút cũng ơn chứ?”
Chu Loan Thành xoa xoa đầu Chu Triều Dương: “Được , tức giận nữa, chuyện cũng của em, mà hại nhà chúng , đều đừng hòng kết quả .”
Chu Triều Dương nghĩ vẫn thấy tức giận: “Không , một hồi tìm Lạc An Nhiễm, nhất định đ.á.n.h cô một trận. Nhiều năm như , đối xử với cô bao, nhà chúng đối xử với cô bao. Còn Nhị Ca, đối với cô cũng mà. Không chỉ là mất tích ba năm, cũng cam lòng .”
“Mà cô cũng lập gia đình , vẫn cam tâm chứ? Không đúng, Nhị Ca, Lạc An Nhiễm sớm đổi ? Chiếc đồng hồ đó cũng là cô cố ý đưa cho , chứ cô mất?”
Chu Loan Thành gật đầu, ban đầu vì chiếc đồng hồ đó, lừa gạt rơi bẫy, suýt chút nữa mất mạng, cảm thấy sự tình phù hợp.
Trước đó còn nhận điện thoại của Lạc An Nhiễm, đồng hồ mất , còn hồi âm mất cũng , chờ trở về sẽ mua cho cô một cái khác.
thời gian chiếc đồng hồ mất, sự chênh lệch với thời gian tới biên giới Ấn Độ!
Một chi tiết nhỏ, chôn xuống hạt giống nghi ngờ trong lòng Chu Loan Thành.
Chu Triều Dương c.ắ.n răng : “ tức c.h.ế.t mất, nên nên, thật sự tức c.h.ế.t mất.”
Chung Văn Thanh ấn vai Chu Triều Dương: “Vậy con cũng tĩnh táo một chút, Nhị Ca con nên thế nào, con đừng loạn, hỏng kế hoạch của Nhị Ca con.”
Thịnh An Ninh cũng hiểu một chuyện vẫn luôn nghĩ thông, vì Chu Loan Thành quả quyết sẽ với Lạc An Nhiễm nữa.
Vì thể tuyệt tình như , dù khi Lạc An Nhiễm ly hôn sống t.h.ả.m, vẫn lạnh lùng giống như xa lạ.
Nếu thật sự yêu Lạc An Nhiễm, thể bất kể lời đồn đại cũng cùng !
Chu Loan Thành gõ đầu Chu Triều Dương một cái: “Đi lấy cho đôi đũa, đến bây giờ còn ăn cơm.”
Chu Triều Dương ôm đầu dậy, nhà bếp lầm bầm: “Anh rửa tay ? Đã nghĩ đến ăn cơm .”
Trong lòng mắng Lạc An Nhiễm một trận lặp lặp , cơ hội gặp, cô nhất định cho Lạc An Nhiễm một bài học t.ử tế!
--------------------