Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 494: Tính cách thay đổi lớn
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:43:39
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng Thịnh An Ninh khẽ, bởi vì mỗi một chữ, đều giống như d.a.o cứa qua cổ họng, đau đến mức cô dám dùng sức.
Thịnh Minh Viễn và Lâm Uyển Âm căn bản thấy, vẫn đắm chìm trong việc cơ thể con gái biến mất ở thế giới , mà hồn phách của con bé, cũng sẽ .
Chu Thời Huân thấy, tiếng gọi “Chu Trường Tỏa” , giống như tiếng trời, thoáng cái đập tan tảng đá nặng nề đang bao phủ trong lòng .
Anh kinh ngạc ngẩng đầu về phía Thịnh An Ninh, nhưng bước chân nhúc nhích. Anh dám động, sợ là ảo giác, cũng sợ suy nghĩ nhiều .
Thịnh An Ninh thấy Chu Thời Huân chỉ với ánh mắt đầy kinh ngạc, nhưng ý định tới, còn cha suýt nữa thì ôm đầu lớn, khiến cô cảm giác hình như c.h.ế.t !
Chẳng lẽ thật sự c.h.ế.t? Nghĩ cô thử nhấc cánh tay lên, cảm giác cơ thể như đứt đoạn, mà cánh tay nặng ngàn cân, căn bản nhấc lên , đau đến mức nhịn rít lên một tiếng.
Cơn đau quá trực quan, căn bản khả năng là c.h.ế.t!
Nhịn bĩu môi, bất mãn Chu Thời Huân: “Chu Trường Tỏa, đau c.h.ế.t, để con dâu mới ? Ba đứa nhỏ đáng thương của , bọn chúng , bọn chúng sẽ kế ?”
Chu Thời Huân thể khẳng định, là An Ninh của trở về !
Anh kích động đến mức cũng chút run rẩy, ba hai bước tới giường, xổm xuống nắm tay Thịnh An Ninh: “An Ninh, em trở về ?”
Thịnh An Ninh kinh ngạc, bệnh, hơn nữa khi bệnh Chu Thời Huân còn trở về, bây giờ Chu Thời Huân xuất hiện trong căn phòng. Điều đó chứng tỏ chắc chắn bệnh lâu .
Chỉ là trong tình huống , Chu Thời Huân thấy nên hỏi em tỉnh ? Sao là “em trở về ”?
Chu Thời Huân , nhưng vành mắt đỏ hoe, nắm c.h.ặ.t t.a.y Thịnh An Ninh, mắt nháy mắt chằm chằm cô, sợ rằng nháy mắt một cái, cô biến mất.
Thịnh Minh Viễn và Lâm Uyển Âm là bởi vì biên độ động tác của Chu Thời Huân quá lớn, mới sang, dáng vẻ của Thịnh An Ninh, còn bộ dạng của Chu Thời Huân.
Hai tại chỗ chút sửng sốt, nhất thời phản ứng kịp, rốt cuộc đang giường là con gái bọn họ .
Thịnh An Ninh phản ứng của Chu Thời Huân, biểu cảm của cha , đột nhiên nghĩ đến nguyên chủ mà cô gặp trong bóng đêm, cô đột nhiên biến mất thấy, mà mò mẫm trong bóng đêm thật lâu, mới tìm phương hướng.
Rất thông minh mà suy đoán, trong thời gian , nguyên chủ trở về ?
Cô nháy mắt mấy cái, Chu Thời Huân: “Chu Trường Tỏa, là ai?”
Chu Thời Huân mở miệng, giọng cũng mang theo run rẩy: “An Ninh, vợ của , của các con. An Ninh từng bờ sông bắt vịt con nhặt cá nhỏ cho .”
Tâm tình Thịnh An Ninh bỗng chốc hẳn lên, xem , hơn nữa còn thể phân biệt chính xác.
Cô rạng rỡ, Chu Thời Huân đang đỏ vành mắt: “Anh ngốc chứ, nhất định trở về mà.”
Lâm Uyển Âm cũng xích gần: “An Ninh, con dọa c.h.ế.t .”
Thịnh An Ninh , tinh thần vẫn lắm, cho nên nụ mang theo vài phần yếu ớt và đáng thương hề hề.
Chung Văn Thanh và những khác ở lầu cũng thấy tiếng của Lâm Uyển Âm, vội vàng lên lầu thì thấy một màn như , ba đứa nhỏ chạy nhanh hơn, giống như ba con chim nhỏ nhào tới: “Mẹ, , ôm ôm.”
Bọn chúng mặc kệ mới tỉnh căn bản sức lực ôm chúng, cứ vươn tay ôm.
Thịnh An Ninh ba đứa nhóc, cảm giác giống như thật lâu gặp, cố gắng nâng tay lên sờ sờ từng khuôn mặt nhỏ của bọn chúng, sờ sờ b.í.m tóc nhỏ của An An.
Cô ngẩng đầu Chung Văn Thanh đang lau nước mắt phía : “Mẹ, Cô Hồng Vân, bố, vất vả .”
Chung Văn Thanh lúc mới khẳng định Thịnh An Ninh bình thường, : “Không vất vả, vất vả, trời phù hộ, may mà con tỉnh .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-494-tinh-cach-thay-doi-lon.html.]
Bà bận rộn lo liệu hầm canh gà bồi bổ cơ thể cho Thịnh An Ninh.
Chu Triều Dương ngoài cửa, giọng Thịnh An Ninh, biểu cảm của một nhà, xác định đây đúng là chị dâu ruột, vội vàng chạy , quang quác bắt đầu : "Chị dâu, chị thật sự dọa c.h.ế.t , chị hôn mê gần một tháng , còn ban ngày lúc chị tỉnh , cứ như đổi thành khác , dọa chúng còn tưởng chị quỷ nhập cơ đấy."
Tính cách thẳng thắn, cô gì nấy, chỉ vài câu giải tỏa nghi ngờ trong lòng Thịnh An Ninh.
Không ngờ cô đoán đúng thật, nguyên chủ thật sự trở về.
Vậy là, lúc nguyên chủ tỉnh , Chu Thời Huân cũng bất ngờ nắm tay nàng như thế, tuy cơ thể là một, nhưng linh hồn là hai.
Nàng vẫn phân biệt rõ ràng.
Nghĩ đến đây, nàng nhịn dâng lên cơn ghen, chua lòm liếc mắt một cái Chu Thời Huân.
Người một nhà vui vẻ lầu xong, để gian cho đôi vợ chồng trẻ, vốn dĩ đưa ba đứa nhỏ xuống, nhưng kết quả là cả ba đứa đều chịu , còn nhất trí hành động bò lên giường, dính c.h.ặ.t lấy nhúc nhích.
Thịnh An Ninh : "Không , cứ để chúng ở , cũng nhớ chúng nó."
Đã hơn hai mươi ngày gần gũi với bảo bối nhỏ của .
Chu Triều Dương là cuối cùng ngoài, còn chu đáo đóng cửa cho họ.
Cửa căn phòng đóng , Thịnh An Ninh đầy vẻ ghen tuông hỏi: "Trước đó, là ?"
Chưa đợi Chu Thời Huân gì, Chung Văn Thanh bưng một chén nước đường đỏ lên: "Trước hết cho An Ninh uống chút nước , canh gà còn đợi một hồi nữa, đừng để đói."
Chu Thời Huân nhận lấy chén, đợi Chung Văn Thanh rời , đỡ Thịnh An Ninh dậy, dùng thìa sứ múc một chút nước đường đỏ, đút đến bên miệng nàng: "Có chút nóng, uống chậm thôi."
Miệng Thịnh An Ninh nhúc nhích, trợn mắt Chu Thời Huân.
Khiến trong lòng Chu Thời Huân cũng chút sợ hãi: "Em là thích uống ? Hay là pha cho em chút sữa bột."
Ba đứa trẻ xúm gần, cái miệng nhỏ nhắn há , tò mò thèm thuồng chén trong tay Chu Thời Huân, đáng tiếc sự chú ý của bố bây giờ tất cả đều ở , căn bản rảnh để ý đến bọn .
Thịnh An Ninh hừ một tiếng: "Anh đó đút cơm cho cô như thế ?"
Chu Thời Huân sửng sốt một chút, lắc đầu: "Không , đó là em."
Thịnh An Ninh tin, dù ai thể liếc mắt một cái là linh hồn đổi ?
Giọng điệu Chu Thời Huân kiên định: "Anh xem thư và nhật ký của em, với bố cũng với , cho nên đó là em."
Thịnh An Ninh hài lòng, cong mắt , há miệng: "A."
Thìa của Chu Thời Huân đút miệng nàng, ba đứa nhỏ bên cạnh cũng giống như chim non, há miệng kêu 'a' ngừng, biểu thị cũng uống.
Thịnh An Ninh ba cái dáng vẻ nhỏ nhắn chọc , đưa tay ôm lấy cánh tay Chu Thời Huân: "Cái là của !"
An An sửng sốt một chút, cũng qua ôm lấy bố: "Của con, của con."
Thịnh An Ninh biểu cảm ngây của Chu Thời Huân, rõ ràng vẫn tỉnh táo khỏi tin tức cô tỉnh , nàng nhịn đau cơ thể, nhào tới ôm cổ : "Chu Trường Tỏa, nhớ ."
Chu Thời Huân một tay bưng chén, một tay cầm thìa, cẩn thận né tránh. Khóe môi nhịn nhếch lên, An Ninh của thật sự trở về.
--------------------
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."