Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 490: Mẹ ơi, đau
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:43:19
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh thừa nhận một khắc động lòng, nhưng ý nghĩ chỉ thoáng qua trong đầu, lập tức phủ định. Cô chế nhạo: "Cô nghĩ giống cô, đầu óc ? Nhân sinh hoán đổi , cô sống cuộc sống như thế nào, liên quan đến . Còn Chu Thời Huân thích , cũng cần cô bận tâm."
Nguyên chủ nắm c.h.ặ.t nắm đ.ấ.m, giận dữ trừng mắt Thịnh An Ninh.
Cô cam lòng, cũng sống cuộc sống một tháng chỉ năm nghìn.
Nếu cô sống , cũng sẽ để Thịnh An Ninh sống .
Nghĩ , cô xông tới vật lộn với Thịnh An Ninh, đoạt hết thảy thuộc về .
Kết quả còn xông tới, cô cảm giác cơ thể khống chế , căn bản thể đến gần Thịnh An Ninh, cuối cùng mang vẻ mặt dữ tợn rời .
Thịnh An Ninh chớp chớp mắt, phát hiện ở trong bóng đêm, mà Nguyên chủ thấy tăm .
Sự xuất hiện của cô , giống như là một giấc mơ .
Cơ thể đột nhiên đau đớn, khiến cô thể cuộn , tiếp tục tìm lối trong bóng đêm.
...
Chu Thời Huân và Chung Văn Thanh trò chuyện vài câu, bế Chu Chu vẫn còn đang sụt sùi nhè nhà lên lầu.
Mặc Mặc giãy giụa xuống khỏi lòng Chung Văn Thanh, Bà nội thả bé xuống đất, bé bước bằng đôi chân ngắn cũn, sát theo bước chân của bố, miệng còn ngừng : "Mẹ đau, đau, thổi thổi."
Tốc độ còn nhanh hơn cả bố, bé chạy đến bên cầu thang, đặt m.ô.n.g xuống đất, nhanh ch.óng trèo lên , linh hoạt như một chú khỉ con.
Không đợi Chu Thời Huân vươn một tay khác bế Mặc Mặc, tiểu gia hỏa nhanh ch.óng bò lên đến chiếu nghỉ, đặt m.ô.n.g xuống, vui vẻ Chu Thời Huân, đột nhiên căng mặt nhỏ: "Mẹ đau, thổi thổi."
Nói xong nhanh ch.óng bò lên lầu.
Chu Thời Huân bế Chu Chu gần như đồng bộ với Mặc Mặc lên lầu. Tiểu gia hỏa bò lên dậy, vỗ vỗ tay chạy tìm trong phòng ngủ.
Chu Thời Huân thể đến phía tiểu bằng hữu, nếu tiểu gia hỏa sẽ cảm thấy thua, sẽ gào lên.
Mặc Mặc tranh giành chạy đến bên giường, , vươn tay nhỏ bé nắm tay Thịnh An Ninh: "Mẹ sợ, Mặc Mặc thổi thổi, sẽ đau nữa." Cậu bé còn nhấn rõ từng chữ rõ, nhưng vẻ mặt đặc biệt nghiêm túc.
An An chậm một bước, Chung Văn Thanh bế . Thấy Anh thổi thổi cho , chuyện như thế thể thiếu cô bé , cô bé cũng giãy giụa xuống khỏi lòng Chung Văn Thanh, vui vẻ chạy tới: "Thổi thổi cho , An An thổi thổi cho ."
Chạy tới thấy Mặc Mặc chắn ở phía , cô bé đưa tay đẩy Mặc Mặc .
Nha đầu nhỏ vốn dĩ sức lực lớn, cú đẩy khiến Mặc Mặc đặt m.ô.n.g đất, đầu còn đập tủ đầu giường, lập tức oa oa lớn, vươn tay nhỏ bé xoa đầu, cánh tay ngắn cũn còn luôn tìm đúng chỗ, cứ thế xoa loạn xạ khắp đầu.
Chu Chu vốn dĩ vẫn còn đang nghẹn ngào, lúc thấy Mặc Mặc t.h.ả.m thương, đột nhiên khanh khách.
Anh , Mặc Mặc càng dữ hơn, tay nhỏ bé xoa loạn xạ đầu.
Chung Văn Thanh vội vàng bế Mặc Mặc lên, giúp bé xoa đầu, dỗ bé đừng . Kết quả căn bản tác dụng, bà càng dỗ, Mặc Mặc càng dữ hơn.
An An thì cảm thấy hai Anh quá ồn ào, ảnh hưởng cô bé dỗ , giọng cũng lớn hơn: "Mẹ thổi thổi, An An thổi thổi cho ."
Giọng của ba đứa trẻ, đứa nào cũng lớn hơn đứa , trong căn phòng giống như là nổ tung nồi .
Chu Thời Huân bảo Chu Chu trong lòng đừng kêu nữa, đầu Mặc Mặc, phía quả nhiên đập một cục u to bằng quả bóng bàn.
Chung Văn Thanh đau lòng thôi: "Một hồi Bà nội luộc trứng gà lăn lăn là , Mặc Mặc của chúng ngoan, đừng nữa nha."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-490-me-oi-dau.html.]
Sự chú ý của hai đều đặt đứa nhỏ, chỉ An An thấy vốn đang ngủ đột nhiên mở mắt, ngẫm dáng vẻ lạnh lùng đó của , sợ đến mức cô bé vội vàng ném xuống tay , lùi về phía một bước.
Thịnh An Ninh đảo đảo mắt, đầu là thể thấy Chu Thời Huân và Chung Văn Thanh, mỗi ôm một đứa trẻ, một đứa đang , một đứa đang quậy phá, miệng còn ê a liên tiếp một chuỗi những lời khiến hiểu.
nhắm mắt , cảm giác đầu đau như nổ tung.
thở một , chậm rãi mở miệng: “Có thể đừng để nó nữa ? Ồn ào quá.”
Chung Văn Thanh và Chu Thời Huân như thể thấy ảo giác, do dự một hồi mới chậm rãi xoay , chút thể tin Thịnh An Ninh.
Chung Văn Thanh ôm Mặc Mặc tới: “An Ninh, con tỉnh ? Thật quá, cuối cùng con cũng tỉnh .”
Chu Thời Huân động đậy, mà ôm Chu Chu đăm chiêu Thịnh An Ninh.
Thịnh An Ninh liếc mắt một cái những trong phòng, nhắm mắt , một hồi lâu mới mở : “Các ồn ào quá, đau đầu, thể bảo đứa nhỏ đừng ồn nữa ?”
Chung Văn Thanh vội vàng vỗ lưng Mặc Mặc: “Mặc Mặc ngoan, chúng đừng , mau tỉnh , chúng xem ?”
Tay nhỏ bé của Mặc Mặc vẫn đang gãi gần tai, đến bây giờ cũng gãi chỗ sưng, ngược còn tai nhỏ đỏ hết.
Nghe thấy tỉnh, gãi tai , qua.
Chung Văn Thanh vội vàng hỏi Thịnh An Ninh: “Có chỗ nào thoải mái ? Có đau đầu ? Chắc chắn là ngủ lâu , con dậy một chút ?”
Vừa , bà đặt Mặc Mặc xuống, qua tay vịn Thịnh An Ninh dậy, đắp khăn lông chân cho cô: “Hai hôm nay thời tiết nóng, trong phòng bật quạt, đừng để gió thổi chân.”
Thịnh An Ninh cứ đờ đẫn bà, còn chút ghét bỏ khi Chung Văn Thanh chạm chân.
Chung Văn Thanh hề phát hiện, thậm chí kích động đến nghẹn ngào: “An Ninh, con tỉnh thật quá, cả nhà đều lo c.h.ế.t .”
Ngẫm sự lo lắng và sợ hãi suốt thời gian , nước mắt bà rơi xuống.
Bà lải nhải liên tục.
An An và Mặc Mặc bên giường, cái miệng nhỏ nhắn há to , , nhưng chút xa lạ.
Thịnh An Ninh Chung Văn Thanh đến mức chút bực bội, nhíu mày: “ đau đầu, đừng nữa, một yên lặng một hồi.”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chung Văn Thanh sửng sốt một chút, An Ninh bao giờ dùng giọng điệu như để chuyện, bất kể lúc nào cũng gọi là Mẹ, thái độ lạnh lùng và cứng nhắc như , khiến bà nhất thời kịp phản ứng.
Ngẫm , bà nghĩ Thịnh An Ninh mới tỉnh dậy cơn bệnh, đầu còn đau nên mới dùng giọng điệu lạnh lùng và cứng rắn như để chuyện.
Bà vội vàng gật đầu: “Được , con nghỉ ngơi một chút , đúng , Thời Huân về , hai đứa chuyện với , xuống hầm cho con chút canh gà.”
Vừa , bà lau mắt ngoài, là vì vui mừng.
Đi đến mặt Chu Thời Huân, bà còn nhịn : “Tỉnh , cuối cùng cũng tỉnh .”
Chung Văn Thanh ngoài, Mặc Mặc và An An chằm chằm Thịnh An Ninh liếc mắt hai cái, đột nhiên ăn ý chạy về phía bố, mỗi đứa ôm một chân của bố, trốn ở phía len lén thò đầu .
Chu Thời Huân ôm Chu Chu động đậy, chỉ là cơ thể căng thẳng, tay run rẩy.
Thịnh An Ninh một vòng, mỉm với Chu Thời Huân: “Chu Thời Huân, tỉnh , cao hứng ?”
--------------------