Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 482: Nghi ngờ trong nhật ký

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:43:11
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Một tiếng "bố" khiến Thịnh Minh Viễn cũng ngây , ngờ Chu Thời Huân nhanh ch.óng chấp nhận ông như .

 

Cuối cùng, thấy mặt đầy lo lắng, bàn tay đặt bàn sách nắm c.h.ặ.t thành quyền, ông đột nhiên hiểu Chu Thời Huân đang lo lắng điều gì.

 

Anh lo Thịnh An Ninh sẽ đột ngột trở về, lo An Ninh của bọn họ sẽ bao giờ trở nữa.

 

Đây cũng là điều họ lo lắng, dù thứ đều , nhưng ông vẫn an ủi Chu Thời Huân: “Sẽ . Nếu xuyên dễ dàng và hỗn loạn như , thế giới chẳng loạn hết ?”

 

Chu Thời Huân gì nữa, thực sự sợ hãi.

 

Rất lâu , khi thấy nét chữ của Thịnh An Ninh trong bệnh viện, nghi ngờ đó là một , hơn nữa tính cách cũng đổi quá lớn.

 

y thuật, còn tiếng Anh, thi cử đối với cô dường như cũng vô cùng đơn giản.

 

Hóa là cô hết.

 

Chu Thời Huân nới lỏng nắm đ.ấ.m, siết c.h.ặ.t: “Vậy An Ninh hồi nhỏ trông như thế nào?”

 

Nhắc đến Thịnh An Ninh hồi nhỏ, ánh mắt Thịnh Minh Viễn dịu dàng, chìm hồi ức: “An Ninh hồi nhỏ giống An An. Lúc An Ninh đời, trong gia tộc là con trai, nên con bé chính là tiểu công chúa của Thịnh gia chúng . Chỉ cần con bé thích, chúng đều sẽ thỏa mãn.”

 

“Cũng may mắn là chúng nuôi dưỡng con bé thành tính cách kiêu căng xa xỉ. Ngược , con bé vô cùng nhu thuận hiểu chuyện, còn lòng nhân ái.”

 

Sau đó, ông kể cho Chu Thời Huân về thế giới mà thể tưởng tượng : điện thoại cầm tay, khắp đường phố đều là ô tô chạy.

 

Còn cô gái nuông chiều từ bé, sống trong nhung lụa gấm vóc .

 

Theo , cùng sống trong căn nhà dột nát, ăn bánh màn thầu ngũ cốc, lúc nuốt xuống rướn cổ, nhưng vẫn tươi rói.

 

Tiếc tiền dám mua thịt, bờ sông bắt vịt trời, hầm thịt bồi bổ cơ thể cho , còn bản thì xổm cửa căng tin ăn bánh màn thầu bột tạp ba xu một cái.

 

Sẽ vui vẻ vì một chiếc khăn trùm đầu, vì một bộ quần áo mới mà cong cả mắt.

 

Anh tưởng rằng trao cho cô những thứ nhất, nhưng bằng một phần vạn của thế giới ban đầu của cô .

 

Chu Thời Huân đột nhiên dậy, bước nhanh như gió ngoài. Anh Thịnh An Ninh, ôm cô , dù cho cô nữa.

 

Thịnh Minh Viễn giật , Chu Thời Huân mắt đỏ hoe nhanh chân , cũng đoán tâm tình của . Trong lòng ông đột nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, cần sống che giấu nữa.

 

Bây giờ bọn họ chỉ cần cùng nghĩ cách, chữa khỏi bệnh cho Thịnh An Ninh.

 

...

 

Chu Thời Huân trở về phòng, bảo Chu Triều Dương xuống , bên giường Thịnh An Ninh.

 

Đưa tay nắm lấy tay cô . Những lớp sương mù dày đặc đột nhiên đáp án, nhưng trong lòng hề thấy yên , ngược còn trở nên hoảng sợ hơn.

 

Sợ Thịnh An Ninh sẽ bao giờ trở về nữa, sợ Thịnh An Ninh sẽ trở .

 

Đột nhiên nhiều điều với Thịnh An Ninh, nhưng bắt đầu từ , chỉ thể nắm c.h.ặ.t t.a.y cô .

 

Cửa đột nhiên đẩy mạnh , An An ôm bình sữa, rầm rì xông , nước mắt lưng tròng nhào về phía Chu Thời Huân: “Bố bế.”

 

Chu Thời Huân hồn, bế An An lên, tiện tay nhận lấy bình sữa, giúp con bé đưa đến bên miệng.

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Nhìn nha đầu nhỏ vì xong, lông mi ướt nhẹp, đôi mắt đặc biệt sáng, khiến khỏi thất thần. Thịnh Minh Viễn An An giống Thịnh An Ninh hồi nhỏ.

 

...

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-482-nghi-ngo-trong-nhat-ky.html.]

Buổi tối, Tống Tu Ngôn cũng nhận tin tức mà tới. Chủ yếu là vì Chu Triều Dương xin nghỉ phép lâu, khiến cảm thấy bình thường, thăm dò liền Chu gia xảy chuyện gì.

 

Liên quan đến Chu Thời Huân và Thịnh An Ninh, đương nhiên sẽ để bụng.

 

Trước khi đến còn thăm dò ít chuyện, nên thời gian đến muộn.

 

Vào cửa chào hỏi Chu Nam Quang và những khác, vội vàng theo Chu Thời Huân thư phòng.

 

“Chu Loan Thành ? Có điều tra ?”

 

Chu Thời Huân gật đầu: “ bảo thăm dò Tôn Vượng Tài gần đây thiết với nào, sự việc cũng đơn giản.”

 

Tống Tu Ngôn gật đầu, ban đầu trong cuộc tranh chấp phe phái, Chu Thời Huân về bên nào, thể ảnh hưởng đến : “Anh còn đắc tội với nào khác ?”

 

Chu Thời Huân cũng cảm thấy : “Đợi bên Loan Thành kết quả tính tiếp, bọn họ đạt kết quả mong , nhất định sẽ tay nữa. Hơn nữa, thủ đoạn trả thù cấp thấp.”

 

Cũng thể nào bay lên đến mức tranh chấp phe phái .

 

Tống Tu Ngôn cũng nghĩ như , hơn nữa quen Chu Thời Huân nhiều năm, sự ăn ý vẫn : “Bọn trẻ nhà họ Tôn , đều bình thường, còn Tôn Tài Vượng vì vợ bệnh, sinh hai đứa con ai quản, nên vẫn luôn ở cùng Tôn Lão trong đại viện. Ba con khác, tuy bản lĩnh lớn, nhưng cũng coi như an phận thật thà.”

 

“Còn vợ của Tôn Tài Vượng là Tiết Thải Phượng, là bởi vì nhà đẻ coi thường con gái, ai cho sính lễ nhiều thì gả cho đó. Tiết Thải Phượng còn một chị gái song sinh, hồi còn nhỏ, vì sống nổi, nên cho khác.”

 

Chu Thời Huân cảm thấy chuyện đúng : “Cho nên, Tiết Thải Phượng vẫn luôn điên dại khỏi, còn Tiết Thải Phượng cho là khỏi bệnh chính là chị gái song sinh của cô .”

 

Tống Tu Ngôn gật đầu: “ là như , bất quá hiện tại Tiết Thải Phượng giả chắc chắn ở đại viện, chừng cũng ở Kinh Thị.”

 

Lại bổ sung một câu: “Chỉ cần sắp xếp manh mối, bên Tôn Tài Vượng nhất định thể tìm đột phá khẩu, những chuyện nghĩ là sở trường của Chu Loan Thành.”

 

Chu Thời Huân ngầm đồng ý, quen thuộc Kinh Thị, càng quen trong đại viện, cũng vòng giao tế , bảo ngoài tìm, chỉ khó khăn trùng trùng, còn sẽ lãng phí nhiều thời gian.

 

Có Tống Tu Ngôn và Chu Loan Thành ở đó, những sự tình nhanh sẽ manh mối.

 

Tống Tu Ngôn hỏi Chu Thời Huân tình hình của Thịnh An Ninh, thấy chút phân thần, gì để với nữa, qua đó bầu bạn với Thịnh An Ninh, liền ý tứ dậy cáo biệt.

 

Chu Thời Huân cũng khách khí với , càng tiễn xuống lầu, thẳng phòng ngủ.

 

...

 

Tống Tu Ngôn xuống lầu cáo biệt rời , Chu Triều Dương nghi ngờ lên lầu, vô cùng tích cực tiễn .

 

Vừa cửa lớn, cô liền chút sốt ruột hỏi: “Tống Tu Ngôn, cũng chị dâu cả của cố ý hãm hại thành thế ? Anh còn gì nữa, cho với.”

 

Tống Tu Ngôn mỉm lắc đầu: “Không , những sự tình thể với ngoài.”

 

Chu Triều Dương khó hiểu: “ tính là ngoài gì chứ, đó là chị dâu cả của ! Chúng một nhà, ngoài ?”

 

Tống Tu Ngôn vẫn lắc đầu: “Đối với thì đúng là như .”

 

Chu Triều Dương nghẹn một cái: “Anh thật sự bệnh, chị dâu cả của đang bệnh đấy, còn trêu . Bây giờ hận thể ở đó là . cho , nếu cách nhất định giúp cả của . Anh cũng cả dễ dàng.”

 

“Mặc kệ thế nào, hạnh phúc hơn hai mươi năm , cho nên bệnh cũng hối tiếc, nhưng cả , cũng chỉ ở bên chị dâu mới hạnh phúc ngắn ngủi như . Cho nên ông trời thể cứ nhằm một mà hãm hại đến c.h.ế.t chứ.”

 

Tống Tu Ngôn nhíu mày, Chu Triều Dương lầm bầm ngừng, đột nhiên đưa tay vỗ đầu cô một cái: “Người lớn bao nhiêu , còn Thiên Thiên hươu vượn, giống hệt hồi bé thông minh! Cô yên tâm, Chu Thời Huân , Thịnh An Ninh cũng sẽ chuyện gì .”

 

Mặc dù trong lòng cũng chắc chắn, nhưng chính là lọt tai Chu Triều Dương bản ở đó.

 

--------------------

 

 

Loading...