Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 476: Phân Kỳ
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:43:05
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Không ai Chu Thời Huân trở về lúc nào, ở cửa từ khi nào. Chỉ là sắc mặt lúc đen sầm khó coi.
Chung Văn Thanh há miệng: “Thời Huân, con giải thích…” Chu Thời Huân thèm liếc bà một cái, thẳng đến giường, Thịnh An Ninh đang trói giường, ánh mắt cuối cùng dừng cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn của cô, vết hằn đỏ m.á.u ch.ói mắt .
Anh im lặng cúi gỡ dây thừng đang buộc ở cổ tay và cổ chân Thịnh An Ninh.
Chu Triều Dương cũng chẳng ngờ Chu Thời Huân thật sự trở về, vội vàng ném cây mây trong tay, chút căng thẳng Chu Thời Huân: “Anh cả, như nghĩ , chúng em hề hại chị dâu, thật đó, chúng em nghĩ đến việc hại chị dâu.”
Bởi vì vẻ mặt của Chu Thời Huân quá đáng sợ, cùng với sự cẩn thận của khi cẩn thận gỡ trói cho Thịnh An Ninh, đều khiến Chu Triều Dương hoang mang. Cô còn mạnh mẽ hung hãn, nhịn lên một tiếng “oa”.
Cô , khiến Chung Văn Thanh cũng luống cuống, vội vàng tiến lên giải thích lắp bắp: “Thời Huân, Thời Huân, chúng đang hại An Ninh, chúng …” Nói bà cũng , bà nên giải thích thế nào.
Nếu đây là hại, thì đây là cái gì?
Đạo sĩ ngờ một đàn ông trở về, màng đến cơn đau , bò lặng lẽ nhích dần về phía cửa. Kết quả còn nhúc nhích mấy cái, túm cổ áo, xách đến bên giường.
Chu Thời Huân mày mắt lạnh lẽo, trực tiếp ném đạo sĩ xuống đất như ném một mảnh giẻ rách, Chu Triều Dương, giọng chút khàn khàn: “Canh chừng .” Thậm chí còn mang theo một tia run rẩy.
Anh cũng nghĩ đến, sự bất an những ngày , nguyên lai là trong nhà thật sự xảy chuyện, cùng với giọng của Chu Triều Dương , và cảnh tượng thấy khi bước cửa. Người mà bảo vệ cả đời, trói giường!
Nếu trở về chậm một bước, sẽ là cảnh tượng gì?
Chu Triều Dương giẫm lên lưng đạo sĩ, cho nhúc nhích, lau nước mắt Chu Thời Huân cẩn thận đỡ Thịnh An Ninh dậy: “Anh cả, chúng em hại chị dâu, hơn nữa em ở nhà, em nhất định sẽ bảo vệ chị dâu.”
Chung Văn Thanh đạo sĩ đ.á.n.h mấy roi mây, đang rên rỉ mặt đất, Thịnh An Ninh, cùng với vết đỏ ch.ói mắt cánh tay, thật sự luống cuống: “Thời Huân, hại An Ninh, thấy con bé bệnh, chữa bệnh cho con bé. Mẹ nóng nảy quá, mới dùng mấy cái phương pháp dân gian .”
Mà Chu Thời Huân vẫn luôn đáp lời, cẩn thận đỡ Thịnh An Ninh xong, để cô tựa đầu giường, nhẹ nhàng gạt những sợi tóc lòa xòa mặt cô.
Chung Văn Thanh càng luống cuống hơn: “Thời Huân, thật sự như con nghĩ , hề nghĩ đến việc ức h.i.ế.p An Ninh, nếu thể, cũng thà ở đây là , …”
Chu Hồng Vân cũng theo giải thích: “Thời Huân, con đừng suy nghĩ nhiều, chúng vẫn luôn đối xử với An Ninh như con cái của , con bé bây giờ bệnh, chúng khám nhiều bác sĩ nhưng thấy đỡ, cho nên bất đắc dĩ mới nghĩ phương pháp .”
“Mẹ con đối với An Ninh, thật sự là tâm ý , từ đến nay từng nghĩ đến việc ngược đãi con bé.”
Chu Thời Huân nhắm mắt , tin Chung Văn Thanh và các bà là thật tâm đối với Thịnh An Ninh, nhưng cũng thể chịu đựng , khi Thịnh An Ninh bệnh, các bà cuống quá hóa liều, dùng phương pháp hại Thịnh An Ninh để chữa bệnh cho cô.
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
“Các ngoài !” Lúc , bất luận cái gì giải thích, đó Chu Triều Dương: “Triều Dương, em ở .”
Chu Triều Dương lúc cả lọt bất kỳ lời giải thích nào, cũng nhất định sự tình xảy , đầu Chung Văn Thanh và Chu Hồng Vân: “Mẹ, Cô, hai xuống , con sẽ với cả.”
Mặc dù cô chút tức giận sự bốc đồng nhất thời của Chung Văn Thanh, nhưng hề thấy gia đình tan vỡ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-476-phan-ky.html.]
Chung Văn Thanh còn , Chu Hồng Vân kéo Chung Văn Thanh ngoài, lúc gì Chu Thời Huân cũng sẽ lọt tai. Dù thì điều thấy là, chồng dẫn , chuẩn dùng roi mây đ.á.n.h con dâu của .
Tiết Thải Phượng đầu tiên thấy Chu Thời Huân, lúc sợ đến mức mặt tái mét, còn chút huyết sắc nào, run run rẩy rẩy xuống lầu cùng Chu Hồng Vân và Chung Văn Thanh.
Chu Triều Dương căn bản cần Chu Thời Huân phân phó, lấy sợi dây nãy dùng để trói Thịnh An Ninh, trói gã đạo sĩ chân bàn.
Sau đó, lau một phen nước mắt và mồ hôi mặt, mắt đỏ hoe Chu Thời Huân: "Anh cả, trở về là , chị dâu như nửa tháng . Mẹ sai , nhưng bà cũng là bởi vì quá sốt ruột, An An ba đứa nó còn đang bệnh, chị dâu thành thế ..."
Chu Thời Huân nắm tay Thịnh An Ninh, rũ mắt vết hằn đỏ cánh tay cô, cố hết sức kiềm chế cơn tức tối, chậm rãi một chút mới mở lời: "Chị dâu của em đột nhiên thành thế ?"
Chu Triều Dương cũng rõ ràng lắm: "Trước đó chị dâu vẫn , một hôm sáng sớm thức dậy đột nhiên thành như ."
Chu Thời Huân ngước mắt đối diện với đôi mắt của Thịnh An Ninh, đôi mắt từng chứa đựng ý , ánh mắt luôn kiều diễm linh động. Bây giờ trở nên trống rỗng vô hồn, phảng phất chìm đắm trong thế giới của thể , khóe miệng mang theo ý lạnh như băng.
Anh đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng chạm má cô, cô né tránh, nhưng cũng bất kỳ hồi đáp nào.
Chu Triều Dương dùng mu bàn tay lau nước mắt: "Anh cả, chúng tìm tất cả chuyên gia trong thành phố, còn tìm cả chuyên gia ở Ma Đô nữa, bố bây giờ đang tìm cách mời chuyên gia quốc đến xem một chút. Một chút kết quả cũng , còn là chị dâu xuất hiện vấn đề về mặt tinh thần, nhưng đang yên đang lành thể xuất hiện vấn đề chứ?"
"Cũng là bởi vì như , mới tin lời Tiết Thải Phượng , rằng kẻ l.ừ.a đ.ả.o thể chữa bệnh."
Nói xong giống như tuôn xối xả, cách cách kể một bộ chuyện Tiết Thải Phượng là ai, phát điên, khi phát điên còn những chuyện gì, lên.
Sau đó chỉ gã đạo sĩ: "Chính là , thể trừ quỷ, và bố đều tin. và bọn họ suốt ngày nhiều, luôn cảm thấy chút đạo lý. Cho nên hôm nay mới dẫn về đến nhà."
Chu Thời Huân vẫn luôn chằm chằm mắt Thịnh An Ninh, nhưng cũng hết những lời Chu Triều Dương .
Anh đương nhiên tin cái gì mà quỷ thần tà thuyết, buông tay Thịnh An Ninh dậy đến mặt gã đạo sĩ, xổm xuống đưa tay chặn ngang cổ : "Ngươi xem bói, còn bắt quỷ?"
Gã đạo sĩ sợ đến run rẩy, răng run cầm cập liên tục đ.á.n.h , Chu Thời Huân dám lời nào.
Chu Thời Huân cũng , ngón tay dò xét yết hầu yếu ớt nhất của : "Ngươi xem bói, ngươi tính , hôm nay cửa sẽ bất lợi?"
Gã đạo sĩ liền cảm giác cổ họng một trận đau đớn nghẹt thở, kinh hãi trợn to mắt Chu Thời Huân: "Ngươi là g.i.ế.c , ngươi đây là g.i.ế.c !"
Chu Thời Huân dùng sức, sẽ bóp c.h.ế.t , nhưng khiến hô hấp thông lời: "Ngươi tại đến? Ai bảo ngươi đến?"
Chu Triều Dương kinh ngạc Chu Thời Huân và gã đạo sĩ, chẳng lẽ còn chỉ thị?
--------------------