Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 470: Quyết định buông bỏ

Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:59
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh An Ninh bất ngờ khi Tiết Thải Phượng đến chơi, chỉ trong một tuần ở nhà, Tiết Thải Phượng đến năm ngày, ngày nào cũng đến ngay khi ăn sáng xong.

 

Tiết Thải Phượng thấy Thịnh An Ninh thì chào hỏi: “ một chuyến đến nhà , đào nhà chín , hái một ít mang về, nhà nhất thời cũng ăn hết, nên mang đến cho các cô một ít. Giống đào chín muộn, nhưng hương vị giống hệt đào mật tháng sáu, ăn ngon lắm.”

"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."

 

Chung Văn Thanh ngượng ngùng: “Cô xem, ngày nào cô đến cũng mang theo đồ, đừng như nữa.”

 

Thịnh An Ninh cũng cảm thấy cô quá khách khí: “ , cô, đào cô cứ mang về , là đồ hiếm, chúng ngại lắm.”

 

Nói thì như , nhưng đồ Tiết Thải Phượng mang đến, Thịnh An Ninh từ đến nay từng ăn, cũng cho Chung Văn Thanh đưa cho ba đứa nhỏ ăn.

 

Trong tiềm thức, luôn cảm thấy Tiết Thải Phượng chút cổ quái.

 

Chung Văn Thanh tuy cảm thấy như , nhưng cũng ngăn cản Thịnh An Ninh, trong vấn đề con cái, bà vẫn thỏa hiệp theo Thịnh An Ninh.

 

Không vì một chút ít việc nhỏ mà khiến chồng nàng dâu hiềm khích.

 

Tiết Thải Phượng liên tục xua tay: “Là ngày nào cũng đến thao nhiễu các cô, mới ngượng ngùng đây. đến nhà các cô, chẳng chỗ nào để . nhiều tuy ngoài miệng , nhưng trong lòng vẫn để ý chuyện đây từng mắc bệnh điên. Chị dâu, chỉ nhà các cô là thật lòng trò chuyện với , thể cảm nhận .”

 

như , Chung Văn Thanh cũng cảm thấy cô kỳ thật đáng thương: “Đừng nghĩ nhiều như , thời gian dài sẽ , cô khỏe . Hơn nữa, đóng cửa sống cuộc sống của , cần xen khác nghĩ gì.”

 

Tiết Thải Phượng gật đầu: “ , chị dâu, cũng đến đây quá phiền các cô, chính là nhịn . Thật sự tìm một chuyện. Chính là còn thêm ba bảo bối nhà các cô. cứ nghĩ con cái nhà lúc nhỏ đáng yêu như ?”

 

Nói vành mắt cô còn đỏ lên, bởi vì từ lúc mang thai, cô tỉnh táo, đợi sinh con xong lâu, thì phát điên, cho nên cũng từng nuôi con, càng tham dự quá trình trưởng thành của con cái.

 

Chu Hồng Vân khả năng đồng cảm mạnh, thấy Tiết Thải Phượng rơi nước mắt, cũng đỏ mắt theo, còn an ủi: “Cũng may bây giờ đều , sẽ càng ngày càng hơn.”

 

Tiết Thải Phượng nghẹn ngào: “ đến nhà , bọn họ còn với , hai đứa con nhà , hồi nhỏ mùa đông quần áo ngắn cũn chẳng ai quản, ngày tuyết rơi nhiều còn mang giày bông hở cả ngón chân, còn khi cả ngày kịp ăn một miếng cơm. Tôn Tài Vượng căn bản cần xen con cái. Lòng đây là xong dễ chịu ?

 

Nếu sớm bệnh của thể khỏi hai năm, chịu khổ lớn hơn nữa cũng nhận. Làm vì con cái, còn thể chịu đựng ?”

 

Chung Văn Thanh đồng cảm sâu sắc, gật đầu: “ , bảo thì cương, vì con cái thật sự là khổ gì cũng thể ăn.”

 

Thịnh An Ninh bởi vì nguyên nhân ba bạn nhỏ , những lời như .

 

Tiết Thải Phượng trò chuyện một hồi, chủ yếu là về việc con cái thì đáng thương đến mức nào. Lại hối hận bản thể sớm khỏe . Còn ẩn ý khen ngợi đạo sĩ lợi hại đến mức nào.

 

Gần giữa trưa mới rời .

 

Đợi , Chu Hồng Vân vẫn luôn cảm thán, Tiết Thải Phượng mệnh khổ.

 

Chung Văn Thanh cũng là đồng cảm: “Bất quá cũng may hiện tại , chỉ là nhà họ Tôn đối với hai đứa nhỏ, cảm thấy vẫn , sẽ là hồi nhỏ gì để ăn quần áo để mặc chứ?”

 

Bọn họ quen sớm, ở tại khu vực nhiều hộ gia đình ở , cũng ở xa.

 

Chung Văn Thanh cũng ai qua, chuyện nhà họ Tôn ngược đãi con cái, nhưng thật những năm đó, lúc chồng Tiết Thải Phượng còn sống, đối với cô và hai đứa nhỏ đều tệ, may vá giặt giũ, đều là chồng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-470-quyet-dinh-buong-bo.html.]

 

Đã là bà nội, cho dù bản ăn đủ no mặc đủ ấm, cũng thể nào để cháu trai đói .

 

An Ninh xong gì, chỉ là Chu Hồng Vân rửa đào xong , hỏi An Ninh cho bọn nhỏ ăn , An Ninh lắc đầu: “Sẽ cho bọn nhỏ ăn .”

 

An An thấy quả đào đỏ lớn, chạy lạch bạch qua, vươn tay nhỏ bé đòi, miệng còn ồn ào: “An An ăn, An An ăn.”

 

Chu Hồng Vân nghĩ đào là đào hái cây, ăn một cũng vấn đề gì: “Nhìn đều tươi mới, ăn một chút cũng . Không đều đào dưỡng ?”

 

An Ninh kiên quyết qua ôm An An lên: “Không do chúng tự mua, thôi bỏ . Đứa nhỏ còn nhỏ, vạn nhất ăn vấn đề, đến kịp hối hận.”

 

Chu Hồng Vân liền cảm thấy An Ninh quá cẩn thận : “Có thể vấn đề gì chứ? An Ninh, thấy cô chính là quá cẩn thận . Thật sự hại , ở dám quang minh chính đại như .”

 

An Ninh : “Cô, thấy vẫn là cẩn thận một chút thì , như An An bọn nhỏ ngoài, cũng sẽ ăn bất luận kẻ nào cho đồ vật.”

 

Chung Văn Thanh vẫn thiên vị An Ninh, bà cũng An Ninh bình thường dễ chuyện, nhưng trong xương cốt lộ một cổ quật cường, chuyện cô quyết định, cũng sẽ dễ dàng đổi.

 

Cho nên vội vàng : “Được , thấy An Ninh như sai, ít chuyện mất đứa nhỏ, đặc biệt là con trai, dễ dàng ôm .”

 

kế hoạch hóa gia đình bắt đầu, cô gái đều vứt bỏ hoặc cho khác, mà con trai trở thành bảo bối săn đón, trộm đứa nhỏ cũng nhiều hơn.

 

Không giống mấy năm , nhà thiếu nhất chính là đứa nhỏ, cho còn ai nhận.

 

An An ăn đào, oa oa lên, ôm cổ An Ninh ồn, chính là ăn đào.

 

Chu Hồng Vân vội vàng bưng đào nhà bếp, bà vẫn cảm thấy An Ninh chút quá cẩn thận , bất quá bà chỉ là một cô họ xa, cũng quá nhiều.

 

An Ninh cũng ăn đào, chỉ là đến muộn buổi tối, cảm giác một trận ác hàn.

 

Rõ ràng là giữa hè, trong phòng mở quạt điện, An An ngủ giống như một con ếch nhỏ, một đầu mồ hôi.

 

Mà cô như rơi vết nứt băng giá của Tam Cửu, lạnh hận thể co thành một nắm, dậy tìm một cái chăn bông đắp lên, cũng vẫn tác dụng.

 

Cổ hàn khí như là từ khe xương chui .

 

An Ninh dự cảm vô cùng , cuối cùng c.ắ.n răng bò dậy, đến bàn học lấy sổ ghi chép, đem những chuyện gần đây cô cảm thấy khác thường xuống.

 

Cuối cùng nghĩ nghĩ, vẫn là cho Chu Thời Huân một phong thư dài dài, đến cuối cùng, tay bởi vì quá lạnh mà run rẩy, chữ đều trở nên vặn vẹo.

 

vẫn kiên trì xong, cô giao đãi bộ những gì thể nghĩ đến cho Chu Thời Huân.

 

một loại dự cảm, sợ là thể đợi Chu Thời Huân trở về.

 

--------------------

 

 

Loading...