Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 469: CHÚNG TÔI KHÔNG HỀ LƯƠNG THIỆN
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:58
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mộ Tiểu Vãn gật đầu: “ quyết định buông bỏ , dù dưa gượng ép ngọt, nghĩ chắc chắn trong lòng vẫn còn khác. Thôi, nghĩ nữa, là kiểu dây dưa dứt.”
Thịnh An Ninh chỉ thể tiếc nuối trong lòng, thể cùng Mộ Tiểu Vãn chị em dâu , nhưng ngoài miệng khuyên: “ , chúng thể thắt cổ một gốc cây, cũng thể vì một gốc cây mà từ bỏ cả khu rừng. Cô như nhất định sẽ gặp hơn.”
Mộ Tiểu Vãn hắc hắc : “Bây giờ vội, chờ nghiệp tiếp.”
Ngày nghỉ, Mộ Tiểu Vãn liền tiêu sái vác ba lô rời , còn về phần , chính cô cũng nghĩ rõ, cho nên cũng với Thịnh An Ninh.
Thịnh An Ninh vốn còn tiễn Mộ Tiểu Vãn ga xe lửa, kết quả bởi vì Chu Chu chút ít thoải mái, nên cũng .
Buổi tối một nhà ăn cơm, Chu Loan Thành cũng hiếm hoi trở về.
Thịnh An Ninh liền cảm thấy Chu Loan Thành gần đây giống như gầy hơn, sắc mặt cũng như .
Chu Nam Quang cũng phát hiện điểm , dặn dò Chu Loan Thành: “Công tác một ngày hai ngày thể xong, con chú ý kết hợp nghỉ ngơi và việc, sức khỏe mới thể việc hơn.”
Chu Loan Thành : “Bố, con , chỉ là gần đây nghỉ ngơi ít .”
Chung Văn Thanh từ lúc con trai bước cửa phát hiện điểm , càng thêm đau lòng: “Loan Thành, con gần đây gầy nhiều, ăn cơm t.ử tế ? Hay là dọn về đây ở , ít nhất cơm nhà còn hợp khẩu vị một chút.”
Chu Loan Thành lắc đầu: “Vẫn , công tác bận, trở về ở bất tiện. Hơn nữa, thức ăn trong căng tin đơn vị cũng tệ.”
Chung Văn Thanh nhíu mày: “Thức ăn tệ còn gầy nhiều như ? Gầy thêm nữa là mất hết cả tướng mạo .”
Chu Loan Thành nhẹ: “Ngược cũng đến mức đó, thể là gần đây trời nóng ăn ít, con sẽ chú ý.”
Chu Triều Dương “a” một tiếng: “Tại con cảm thấy trời nóng khẩu vị cũng ? Một chút ít cũng ảnh hưởng gì? Gần đây con còn mập lên một chút ít đây .”
Không bởi vì gần đây giữa trưa đều cùng Tống Tu Ngôn ăn cơm , thật sự bệnh, đàn ông lớn như còn kén ăn, cơm mang từ nhà , cái ăn cái ăn, cuối cùng đều bụng Chu Triều Dương.
Mà Tống Tu Ngôn chính ăn cơm căng tin.
Điều khiến Chu Triều Dương rõ, thích ăn, tại còn mang cơm?
Hỏi Tống Tu Ngôn, Tống Tu Ngôn là Bà Tống nhất định , còn nhất định bắt mang theo, thể để già thương tâm.
Chu Triều Dương nghĩ cũng đúng, Tống Tu Ngôn ăn, thể lãng phí lương thực, thì cô ăn hết .
Thịnh An Ninh cũng phát hiện Chu Triều Dương gần đây mập lên một chút ít, bất quá vốn dĩ là mặt b.úp bê, giờ phút liền trở nên càng đáng yêu.
Cười hỏi cô : “Căng tin đơn vị các em gần đây thức ăn ?”
Chu Triều Dương tiện cô ăn hết cơm của Tống Tu Ngôn, hơn nữa Bà Tống đối với Tống Tu Ngôn thật sự quá , mỗi ngày thịt kho tàu thì là sườn hầm, còn giò heo kho và gà om. Mỗi ngày đều giống , nhưng mỗi ngày đều là cá lớn thịt lớn kèm cơm trắng.
Tất cả đều là món cô thích.
Hắc hắc với Thịnh An Ninh: “Gần đây thức ăn quả thật , hơn nữa trời nóng khẩu vị , ăn nhiều mà.”
Chung Văn Thanh cũng nhịn : “Con đó, chính là suốt ngày vô tư lự, ăn là phúc khí, thấy bây giờ mập mạp một chút .”
Bị Chu Triều Dương ngắt lời như , cũng ai đến vấn đề Chu Loan Thành gầy nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-469-chung-toi-khong-he-luong-thien.html.]
Chung Văn Thanh còn hỏi Thịnh An Ninh kỳ nghỉ hè chuẩn gì, chủ yếu là sợ cô ở nhà buồn bực.
Thịnh An Ninh lắc đầu: “Không cả, vặn thời gian ở nhà chơi với Chu Chu bọn nó, ngay tại nhà dẫn bọn nó thôi, ngược là Mẹ và Cô, hai bình thường vẫn luôn bận rộn trông cháu, cũng ngoài dạo chơi. Lúc nghỉ hè vặn thể ngoài dạo chơi.”
Bây giờ đứa nhỏ lớn hơn một chút ít, tự , dẫn một ngày cũng vấn đề gì.
Chung Văn Thanh lắc đầu: “Bây giờ ngày nào cũng ba đứa nhỏ là thấy trong lòng vui vẻ lắm , ngoài cũng . Thật sự mà bảo ngoài, cửa là nhớ ba bảo bối nhỏ .”
Chu Hồng Vân cũng ngoài, rảnh rỗi là nhịn nghĩ đến đứa con trai và con dâu đáng ghét ở nhà, chi bằng bận rộn lên còn hơn. Nhắc đến nhịn than phiền hai câu: “ cũng là tiện, bọn nó đối xử với như , vẫn nhịn bọn nó sống ? Có chăm sóc đứa nhỏ .”
Muốn về , nhưng về đau lòng.
Chung Văn Thanh thì thể hiểu : “Làm cha , luôn hy vọng con cái đều sống , bọn họ quá đáng, thì bà đừng về nữa.”
Chu Hồng Vân gật đầu: “Không về, cần chút chí khí, gì cũng về.”
Chung Văn Thanh đột nhiên nghĩ tới Mộ Tiểu Vãn, Thịnh An Ninh: “An Ninh, Tiểu Vãn nghỉ hè gì? Con mời nó đến nhà chơi ? Một cô gái, chắc chắn chỗ nào để .”
Thịnh An Ninh lắc đầu: “Không , hôm nay cô xe lửa ngoài , là ngoài dạo chơi, đợi khi khai giảng sẽ trở về. Còn về việc , cũng .”
Khi chuyện, cô còn nhịn liếc mắt một cái Chu Loan Thành, cô cảm thấy mặt Chu Loan Thành một tia kinh ngạc. Mặc dù thoáng qua, nhưng rõ ràng vẫn quan tâm đến chuyện của Mộ Tiểu Vãn.
Chung Văn Thanh xong nhịn lo lắng: “Một cô gái, dạo chơi chứ? Con bé giấy giới thiệu ? Đến lúc đó ở trọ thì ?”
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Chu Triều Dương lên: “Mẹ, vẻ như quá lâu cửa , bây giờ một cửa hàng cần giấy giới thiệu. Có tiền và phiếu lương thực quốc là .”
Chung Văn Thanh vẫn lo lắng: “Một cô gái cửa, vẫn là quá nguy hiểm.”
Đột nhiên nghĩ tới Chu Bắc Khuynh vẫn còn tăm tích rõ, thở dài, hề chuyện nữa.
Người một nhà rõ ràng cũng đều nghĩ tới Chu Bắc Khuynh, chủ đề cũng nhạt , an tĩnh ăn cơm, kèm theo tiếng ba đứa nhỏ xoạch xoạch ăn đồ ăn.
Thịnh An Ninh nghỉ phép, ba tiểu bằng hữu vui vẻ nhất, bất ngờ khi cả ngày đều thể thấy , hơn nữa còn liên tiếp vài ngày.
Có lẽ là thấy quá thường xuyên, cảm thấy sẽ hề ngoài nữa, cho nên đối với Thịnh An Ninh cũng còn ỷ như , ăn no thì bắt đầu quậy phá trong phòng ngoài phòng.
Thịnh An Ninh trông đứa nhỏ một tuần, cảm thấy gầy vài cân.
Ba đứa nhỏ , sẽ đồng thời đến một chỗ quậy phá, liếc mắt một cái trông , đứa bò lên lầu, đứa chui nhà bếp, đứa chạy nhà vệ sinh tầng một lục lọi đồ đạc.
Thịnh An Ninh liền chạy từng đứa từng đứa tóm , tốc độ luôn nhanh hơn Chu Hồng Vân và Chung Văn Thanh bọn họ một bước, cho nên cảm thấy đặc biệt mệt mỏi.
Chung Văn Thanh An An Thịnh An Ninh xách từ nhà bếp, mặt tóc là bột mì: “Bọn giấu bột mì cao như , con là tìm thấy từ chỗ nào?”
Thịnh An Ninh bất đắc dĩ: “Trên mặt bàn một chén bột mì, con bé bê ghế lên, định tóm lấy kết quả đổ ụp cả đầu.”
Chung Văn Thanh , bảo Thịnh An Ninh mau ch.óng ôm An An rửa mặt, bà và Chu Hồng Vân trông chừng Mặc Mặc và Chu Chu.
Đợi Thịnh An Ninh ôm An An lên lầu rửa ráy sạch sẽ quần áo xuống, Tiết Thải Phượng ở trong phòng khách, bàn còn đặt một rổ đào.
--------------------