Trọng Sinh Thập Niên 70: Cô Vợ Nhỏ Cá Tính - Chương 468: Không thể không khiến người ta nghi ngờ
Cập nhật lúc: 2025-12-27 15:42:57
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3qGHlYekIL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh An Ninh tuyệt đối bốn chữ “xem xét xử lý tùy tình hình” . Cô nghiêm túc Chủ nhiệm khoa: “Những điều đều là sự thật. thấy học y, nhân phẩm càng quan trọng hơn. Nếu nhân phẩm hỏng , còn mong chờ y đức ? Nếu y đức, y thuật thì ích gì?”
Liên tiếp những câu hỏi ngược , khiến sắc mặt Chủ nhiệm khoa càng lúc càng đen. Ấn tượng của ông về Đới Học Minh quả thực sâu sắc, tuy cách đối nhân xử thế luồn cúi, nhưng việc học tập và khắc khổ thì gì bàn.
Thịnh An Ninh giống như thấu suy nghĩ thật sự trong lòng ông, tiếp tục : “Trường chúng thiếu nhất chính là những bạn học khắc khổ chăm chỉ. nghĩ nếu hành vi của Đới Học Minh mà truyền ngoài, sẽ ô danh nhà trường.”
Chủ nhiệm khoa rốt cuộc còn gì để , phất tay: “Được , chúng chắc chắn sẽ nghiêm túc thận trọng xem xét sự kiện , cũng sẽ cho tất cả bạn học một giao đãi, sẽ để thất vọng , các cô về .”
Thịnh An Ninh lúc mới cùng Mộ Tiểu Vãn rời khỏi văn phòng Chủ nhiệm khoa.
Mộ Tiểu Vãn lo lắng: “Cậu Đới Học Minh cửa cho Chủ nhiệm khoa , tớ cảm thấy ông thiên vị ?”
Thịnh An Ninh lên: “Cậu bỏ chữ ‘cảm thấy’ , mà chính là như ! Không vì cửa , mà là vì cùng là đàn ông, thể hiểu rõ hơn suy nghĩ của đàn ông, và cho rằng điều căn bản tính là phạm .”
Mộ Tiểu Vãn nhún vai: “Bất quá Đới Học Minh chắc chắn đừng hòng lọt qua.”
……
Đới Học Minh vẫn đang hao tâm tổn trí lấy lòng nữ bạn học khoa tiếng Trung, bố cô là một lãnh đạo Cục Vệ sinh, chuyện liên quan đến việc phân phối công tác.
Nếu thể thành đôi với nữ bạn học , thì ở bệnh viện nào ở Kinh Thị, chẳng chỉ là một câu của bố cô .
Đới Học Minh cũng là tin tưởng bản , mà là vì trong khoa quá nhiều bạn học ưu tú, nếu đều ở Kinh Thị, thì cạnh tranh chắc chắn sẽ khốc liệt.
Anh cố gắng học tập, đồng thời còn tìm cho một chỗ dựa vững chắc, như mới tính là bảo hiểm kép.
Đang chuẩn tan học căng tin mua bánh bao, đó tìm nữ bạn học .
Trước đều là Trần Phương Phi ngày nào cũng bỏ tiền chạy theo , bây giờ tiêu tiền mua đồ ăn dỗ dành một nữ sinh , phản ứng trong lòng chút vi diệu, cuối cùng nghĩ tới tiền đồ, lập tức tin tưởng.
Chính là còn đến cửa căng tin, bạn học gọi , là Chủ nhiệm khoa bên tìm.
Đới Học Minh ngây một chút, trong lòng đột nhiên dự cảm , vội vàng về phía văn phòng Chủ nhiệm khoa.
Người bước văn phòng, Chủ nhiệm khoa liền nặng nề ném một xấp tài liệu xuống bàn việc: “Đới Học Minh, xem những điều là thật ?”
Đới Học Minh tuy tài liệu gì, nhưng vô cớ cảm thấy hoảng hốt, hít sâu một , qua, cầm xấp giấy thư bàn lên t.ử tế xem xét.
Càng xem sắc mặt càng trắng bệch, mồ hôi trán từng giọt lớn xuống.
Phía chi tiết một kinh nghiệm từ nhỏ đến lớn của , còn kết hôn năm Bảy Tư, tổ chức tiệc cưới ở trong thôn, những nào uống rượu mừng.
Còn con gái sinh mùa xuân năm Bảy Sáu, là ai đỡ đẻ.
Bao gồm phận và tư liệu chi tiết của Vợ .
Cuối cùng còn chữ ký của mấy chục chứng, và thư bảo chứng do Vợ , rằng tình cảm hai , cô cũng sẽ ở nhà chăm sóc gia đình, để Đới Học Minh ở Kinh Thị hảo hảo sách.
Chủ nhiệm khoa mắt lạnh Đới Học Minh, thấy tay đang run rẩy, hừ lạnh một tiếng: “Cho nên, những điều đều là thật, đúng ? Anh kết hôn , tại còn tìm đối tượng ở trường? Anh hành vi của là gì ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/trong-sinh-thap-nien-70-co-vo-nho-ca-tinh/chuong-468-khong-the-khong-khien-nguoi-ta-nghi-ngo.html.]
Đới Học Minh bỗng chốc hoảng loạn, vội vàng ngẩng đầu giải thích với chủ nhiệm khoa: "Không , Chủ nhiệm, thầy , như . kết hôn , nhưng là và cô hề tình cảm, đó là hôn nhân sắp đặt. Hơn nữa, chúng xã đăng ký kết hôn."
Vì quá lo lắng, lời của chút lộn xộn, lắp bắp, bất nhất.
Chủ nhiệm khoa lạnh: "Hôn nhân sắp đặt? Đã vì sinh con đẻ cái , bây giờ tình cảm. Đới Học Minh, vì thi đậu đại học, cho nên sẽ thừa nhận vợ con ở quê?"
Đới Học Minh giải thích thế nào, vẻ mặt hoảng loạn, đầu óc cũng rối thành một nắm.
Chủ nhiệm khoa chỉ là tìm Đới Học Minh để xác minh tình hình, thấy như , cũng cần hỏi thêm nữa, bèn phất tay bảo ngoài: "Cậu ngoài , chúng sẽ họp bàn về hình thức kỷ luật đối với ."
Đới Học Minh hoảng hốt, bước hai bước tới ấn tay lên bàn việc, ánh mắt cầu xin Chủ nhiệm khoa: "Chủ nhiệm, sai , sẽ sửa chữa, nhất định sẽ tái phạm nữa."
Chủ nhiệm khoa cau mày, giọng điệu hết sức nhịn : "Cậu về , khi họp xong chúng cũng sẽ đưa hình thức kỷ luật công bằng nhất cho ."
Mắt Đới Học Minh đỏ hoe, nhưng chắc chắn thể thoát khỏi kết cục đuổi học.
…………
Cuối tháng sáu, khi trường chuẩn nghỉ hè, quyết định kỷ luật đối với Đới Học Minh cũng đưa : đuổi học, sẽ nhận . Tức là cho dù tham gia thi đại học thêm một nữa, nhà trường cũng sẽ nhận học sinh .
Thịnh An Ninh thấy kết quả , nhưng thật bình tĩnh, cảm giác duy nhất là, cần thấy cái giống như thần kinh trong khuôn viên trường nữa.
Mộ Tiểu Vãn sớm thu dọn hành lý, gửi về nhà, qua tìm Thịnh An Ninh, hỏi cô kế hoạch gì cho kỳ nghỉ hè .
Thịnh An Ninh nhưng thật cũng mong chờ kỳ nghỉ hè: " thể kế hoạch gì chứ? Đương nhiên là ở nhà sách, đó là ở bên con cái, cuối cùng là chờ Chu Thời Huân về nhà, tám tháng đầu là thể trở về ."
Đi gần hai tháng , một lời cũng gửi về nhà, thể nghĩ, việc huấn luyện nghiêm khắc đến mức nào.
Mộ Tiểu Vãn thấy Thịnh An Ninh nhắc đến Chu Thời Huân, khóe mắt đuôi mày đều cong lên, ánh sáng trong mắt thể che giấu , cô tặc lưỡi cảm thán: "Quan trọng nhất là vì Chu Thời Huân sắp trở về đúng , cho nên mới mong nghỉ hè hơn bất kỳ ai khác."
Thịnh An Ninh gật đầu: "Đó là đương nhiên , Thiên Thiên đếm từng ngày đây , thật vất vả mới mong sắp về nhà. Sao thể vui ? Cậu là một độc , hiểu ."
Mộ Tiểu Vãn hì hì hai tiếng: " chuẩn du lịch kỳ nghỉ hè, đến nơi nào đó xem."
Thịnh An Ninh kinh ngạc cô : "Cậu một ? Đừng lung tung, bên ngoài cũng an như chúng nghĩ ."
Mặc dù bây giờ thiện lương chất phác, nhưng nếu thì là thật.
Cô gái trẻ như Mộ Tiểu Vãn mà ngoài, dễ dàng để mắt tới, lúc ít cô gái bán trong núi con dâu .
Giao thông, thông tin liên lạc đều phát triển, đến lúc đó chạy cũng chỗ nào để chạy.
Mộ Tiểu Vãn vui vẻ: "Cậu đừng lo lắng cho , cũng bao xa, chỉ loanh quanh sẽ trở về nhanh thôi."
"Bổn cung dù có thất sủng thì địa vị vẫn cao hơn ngươi."
Thịnh An Ninh thể yên tâm , cô cứ thao thao lo lắng như một bà già: "Vậy thì cửa đừng hảo tâm giúp đỡ khác, cũng đừng ăn đồ lạ đưa cho, tránh những đường nhỏ hẻo lánh."
Nói xong, cô từ bỏ ý định hỏi thêm một câu: "Cậu thật sự buông bỏ Chu Loan Thành ?"
--------------------